Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 411. Đừng dọa tôi 1

Chương 411. Đừng dọa tôi 1Chương 411. Đừng dọa tôi 1
Sống lưng Mạt Mạt cứng ngắc, lòng bàn tay đều đã lạnh ngắt, Tê Hồng nhỏ giọng hỏi: "Sao tay cô lại lạnh như vậy?”
Mạt Mạt nắm chặt tay Tề Hồng: "Không phải cô nói có tiếng động sao, có phải thấy rắn hay không?"
Tề Hồng giật nảy mình, lập tức nhảy lên: "Rắn ở đâu?"
Mat Mạt: "..."
Xem ra là cô đã nghĩ nhiều rồi, nhìn một vòng cũng không phát hiện ra vật thể khả nghi có dạng dây thừng, xem ra là không có rắn, Mạt Mạt nhẹ nhàng thở ra, kéo Tề Hồng ngồi xuống.
"Không có rắn, cô vừa mới nói tiếng động øì?"
Lỗ tai Te Hồng giật giật: "Không có tiếng động, tôi nói cho cô nghe, vừa rồi hình như tôi nghe thấy tiếng của Cảnh Lượng."
Mạt Mạt quay đầu, phía sau quả thực có một rừng cây nhỏ, nơi này thật sự khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi, Mạt Mạt nhếch miệng: "Chúng ta có cần chuyển sang nơi khác không?"
Tê Hồng ngồi xuống: "Không chuyển, cô xem ở bên dưới người ngồi đầy rồi, không có chỗ."
Mạt Mạt nhìn theo hướng chỉ tay của Tề Hồng, dưới sườn núi đều là người, có người còn đang đi về phía bên này của các cô, chung quanh đã không còn chỗ thích hợp nữa rồi, Mạt Mạt cũng ngừng suy nghĩ đổi chô lại.
Trên sân khấu đang hợp xướng, cách quá xa, không nghe thấy hát cái gì, Mạt Mạt chuyên tâm cắn hạt thông, cô nghĩ xong rồi, cắn hết hạt thông, cô sẽ trở về, về nhà nằm còn hơn!
Mạt Mạt vẫn luôn chăm chú diệt hạt thông, ánh nắng trên đầu được che khuất lại, Mạt Mạt ngẩng đầu, là Tôn Nhuy.
Tôn Nhuy thấy Mạt Mạt ngẩng đầu, rõ ràng có hơi căng thẳng, nhanh chóng che giấu, thuận thế ngồi ở bên cạnh Mạt Mạt: "Chị Mạt Mạt, vừa rồi chị vẫn luôn ở bên này sao?"
Ánh mắt của Tề Hồng vẫn luôn ở trên người Tôn Nhuy, liếc mắt với Mạt Mạt một cái, Mạt Mạt gật đầu: "Ừ."
Giọng nói của Tôn Nhuy có chút run run: "Chị có nghe thấy tiếng động øì kỳ lạ hay không?"
Mạt Mạt cau mày: "Không, bên dưới sườn núi rất ồn ào."
Tôn Nhuy rõ ràng thở phào một hơi: "Nơi này xem không tiện, em có thể tìm được chỗ."
Mạt Mạt nhàn nhạt: "Không cần gọi chị, chúng ta không quen, tôi ngồi ở đây rất tốt."
Tôn Nhuy ồ lên một tiếng, phủi mông đứng dậy đi, tốc độ rất nhẹ nhàng, theo dáng vẻ rõ ràng là đang vui vẻ.
Tê Hồng chờ người đi xa, nhỏ giọng nói bên tai Mạt Mạt: "Mới vừa rồi là cô ta? Cô ta và Cảnh Lượng? Lá gan của Cảnh Lượng cũng quá lớn? Nhưng mà cô ta làm gì mà căng thẳng với việc cô có nghe thấy hay không như vậy?"
Mạt Mạt lạnh mặt, trong lòng có chút buồn nôn: "Bởi vì cô ta thích Thanh Nghĩa cho nên mới quan tâm tôi có nghe thấy hay không, như vậy mà còn nhớ thương Thanh Nghĩa nữa!"
Tề Hồng cũng bị buồn nôn theo: "Cho dù cô ta không theo Cảnh Lượng, cũng bị chiếm tiện nghi rồi, còn có mặt mũi nhớ thương Thanh Nghĩa?"
Mạt Mạt: "Đó là bị chúng ta phát hiện, nếu như chúng ta không phát hiện thì ai biết đâu?"
Tề Hồng cảm khái: "Con gái nhà họ Cảnh làm sao lại đều vừa ý anh em nhà cô vậy?"
Mạt Mạt yên lặng: "Cô cũng đừng làm tôi sợ, tôi còn đứa em trai thứ hai Thanh Nhân nữa, nói thật, Cảnh Tinh Tinh còn có em gái họ gì gì đó nữa không?”
Tề Hồng cười không ra hơi: "Yên tâm, thật sự hết rồi."
Mạt Mạt tự suy nghĩ một chút rồi cười: "Phải rồi, sao gần đây không thấy Cảnh Tinh Tinh?"
Te Hồng thật sự là chuyện gì cũng biết rõ nói: "Cô ta trốn ra ngoài rồi, Cảnh Lượng thấy ông Miêu không chào đón nhà bọn họ nữa, Cảnh Lượng chỉ có thể tìm chỗ dựa một lần nữa, cho nên ấy hả, đã treo chủ ý lên người Cảnh Tinh Tinh, Cảnh Tinh Tinh không chống lại được Cảnh Lượng, chỉ có thể trốn ra ngoài một chút, cô nói xem Cảnh Lượng đã làm nhiêu chuyện thất đức như vậy sao lại không có người tố cáo ông ta nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận