Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1425.Xieng xích 1

Chương 1425.Xieng xích 1Chương 1425.Xieng xích 1
Mạt Mạt thay quần áo, nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, đứng dậy đến nhà bếp làm chút nước trái cây để làm kem que.
Thành phố Z chỉ có vào mùa đông mới có thể cảm giác được nhiệt độ không khí giảm xuống, bây giờ đến mùa xuân rồi, nhiệt độ tăng lên thẳng tắp, nhiệt độ bên ngoài đã bắt kịp mùa hè ở phương Bắc rồi.
Hai ngày này trời nắng to, bên ngoài nóng vô cùng, đến trưa, cũng có thể cảm giác được hơi nóng.
Mạt Mạt làm kem que xong, ra ngoài tưới hoa, tính toán thời gian, qua hơn một tháng nữa sẽ tiến vào mùa mưa, thời tiết lại sắp ẩm ướt rồi.
Mat Mat tưới hoa xong, lên lầu lấy chăn men ra phơi, tránh cho mấy ngày nữa trời lại mưa ẩm ướt.
Cho đến lúc Mạt Mạt chuẩn bị xong, mấy đứa nhỏ mới trở về.
Mạt Mạt nhìn chằm chằm chìa khoá xe trên tay Tùng Nhân, híp mắt: "Con lái xe vê?"
Tùng Nhân rụt cổ một cái "Chuyện đó, mẹ, anh Khởi Hàng bận, con cũng ngại làm phiền anh ấy."
Mạt Mạt đen mặt: "Đây không phải lý do, Tùng Nhân, lá gan của con càng lúc càng lớn, con còn dám lái xe đưa em trai, em gái trở về, ai cho con lá gan đấy hả!"
Tùng Nhân thấy mẹ thật sự nổi giận, giật nảy mình, nhưng vẫn không nhịn được mà cãi lại: "Mẹ, con lái xe thận trọng mà, thật, không sao đâu."
Mạt Mạt quơ lấy chổi lông gà trên ghế sofa hướng về người Tùng Nhân chào hỏi: "Con còn không biết sai, trên đường phố người đến người đi, mẹ lái xe cũng phải cẩn thận, con còn thận trọng à, mẹ cho con lớn gan này."
Mạt Mạt vừa nói vừa kéo Tùng Nhân đánh vào mông thằng bé, Mạt Mạt thật sự bị dọa rồi, bốn đứa nhỏ đều ở trong xe, nếu như thật sự có chuyện gì, còn không phải là đòi mạng của cô hay sao?
Tùng Nhân chỉ có cảm giác, đau, mẹ đã từng đánh cậu bé, nhưng cũng không nặng tay như hôm nay, Tùng Nhân là đứa trẻ thông minh, biết mẹ giận thật, cắn chặt răng không lên tiếng, chỉ hy vọng mẹ đừng tức giận nữa.
Mạt Mạt đánh vài chục cái thì không xuống tay được nữa, đánh vào trên người con mình, trong lòng người làm mẹ là hiểu rõ nhất, mỗi một đòn Mạt Mạt đánh vào trên người Tùng Nhân, giống như quất vào trong lòng cô vậy.
Mạt Mạt vứt chổi lông gà đi, nhưng vẫn phải cố giữ trụ, trừng mắt với Tùng Nhân: "Biết sai chưa?"
Tùng Nhân hít vào một hơi: "Con biết sai rồi, con không nên lái xe, về sau con không dám nữa."
Mạt Mạt hừ một tiếng, không nói lời gì nữa.
An An biết việc này coi như xong rồi, bước lên phía trước: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, chúng con cũng có lỗi, chúng con nên khuyên anh cả, mẹ, chúng con cũng sai, mẹ đừng nóng giận." Thất Cân có chút ngẩn người, mẹ đã lập tức trần an cậu bé, nhưng hai mắt lại sáng lấp lánh, cảm thấy mẹ thật lợi hại.
Mạt Mạt bị ánh mắt sùng bái của con trai út khiến cho sửng sốt, chờ đến khi hoàn hồn, Thất Cân đã chạy tới, mở to mắt nhìn cô, giống như đang nói, mẹ thật lợi hại.
Mat Mạt: "...
Mễ Mễ mới là đứa sợ nhất, thấy không sao, mới thở phào, ở trong lòng nói với chính mình, sau này nhất định không thể chọc cho mẹ nuôi tức giận.
Mạt Mạt cũng chỉ tức giận một lúc, rất nhanh đã trôi qua, còn đến nhà bếp lấy kem cây đã làm xong cho bọn nhỏ ăn.
Mấy đứa bé thấy Mạt Mạt không tức giận nữa, vui vẻ ăn kem cây.
Bốn giờ chiều Mat Mạt đi ra thu chăn mền, thấy Tiết Nhã trở về rồi, nhìn thấy cách thời gian nấu cơm còn sớm, Mạt Mạt lên lầu cầm váy của Mễ Mễ đi tìm Tiết Nhã.
Tiết Nhã vừa thay quần áo: "Mạt Mạt, hôm nay không phải thứ hai sao? Sao em lại ở nhà?"
Mạt Mạt nói: "Cháu ngoại em kết hôn, hôm nay xin phép nghỉ ở nhà, chị dâu sao lại từ bệnh viện về vậy?"
Tiết Nhã: "Đã mấy ngày rồi chị chưa về thay quần áo, về tắm rửa thay quần áo khác."
Mạt Mạt hỏi: "Tình hình của đứa nhỏ tốt hơn chút nào chưal”
Sự mệt mỏi trên mặt Tiết Nhã có sự vui vẻ: "Đứa nhỏ này rất kiên cường rất, tình hình sức khoẻ đã không có vấn đề gì lớn nữa, có thể ra khỏi lồng giữ ấm sớm."
Mạt Mạt: "Vậy là tốt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận