Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 463. Con gái nuôi 1

Chương 463. Con gái nuôi 1Chương 463. Con gái nuôi 1
Con gái nuôi 1
Tuyết lớn liên tục rơi đến trưa ngày hôm sau mới dừng lại, tuyết vừa dừng, Tiểu Lưu đã tổ chức quân tẩu dọn tuyết, để tránh tuyết rơi dày hơn nữa sẽ càng phiền phức.
Tuyết có hơi dày, đã đến chỗ đầu gối rồi, trước hết các tầng dọn dẹp ở cửa trước, quân tẩu trong khuôn viên cộng thêm trẻ con cũng không ít người, tốc độ dọn dẹp cũng rất nhanh, hai tiếng đồng hồ trên cơ bản đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Tuyết dừng rồi, không chỉ là dọn dẹp tuyết trong sân, cả quân khu cũng phải dọn dẹp, vô cùng náo nhiệt.
Mạt Mạt làm việc suốt hai tiếng đồng hồ, sau lưng đổ đầy mồ hôi, cô nhanh chóng về nhà, cô cũng không muốn bị cảm lạnh.
Về nhà thay quần áo, đứng trước cửa sổ ngắm nhìn những đứa trẻ đang chơi đánh trận tuyết, bàn tay bất giác sờ vào bụng mình, tưởng tượng đến cảnh thằng bé chơi tuyết vài năm sau, trong lòng bỗng chốc mềm nhũn ra.
Mạt Mạt chuẩn bị nằm xuống ngủ, Lưu Miểu đến rồi, Mạt Mạt hỏi: "Tui em không dọn tuyết sao?"
"Dọn xong rồi ạ."
Mạt Mạt rót cho Lưu Miểu một ly nước: "Con bé này không nghỉ ngơi, sao lại chạy đến chỗ chị vậy?" Lưu Mieu vội vàng hỏi: "Chị Mat Mạt, hai người thật sự phải đưa ông Hướng về sao!"
"Ừ, ông ta là nhân viên vi phạm, sức khỏe hồi phục rồi thì cần phải về thôi."
"Nhưng sức khỏe của ông Hướng vẫn còn rất yếu, không thể chịu khổ, lỡ như bệnh thêm thì phải làm sao đây?”
"Ông ta có thể tự chăm sóc cho mình, ông ta cũng là bác sĩ."
Lưu Miểu nắm chặt quần áo, cô ấy không muốn ông Hướng đi, nhưng cô ấy cũng không còn cách nào khác: "Thật sự không thể giữ lại sao?"
Mạt Mạt lắc đầu, Lưu Miểu đứng dậy: "Vậy được thôi, em đi chuẩn bị đồ cho ông Hướng, tạm biệt chị Mat Mạt”"
Mạt Mạt ngơ ngác, đợi cô định thần lại thì Lưu Miểu đã đi xuống lầu rồi: "Con bé này nhanh như gió vậy."
Bộ đội giúp đỡ thôn dân dọn dẹp tuyết liên tiếp ba ngày mới kết thúc, khôi phục lại tập huấn bình thường, Trang Triều Dương xin nghỉ phép nửa buổi sáng, đưa Hướng Húc Đông quay về thôn Tiểu Câu.
Buổi trưa Trang Triều Dương trở về, Mạt Mạt hỏi: "Đưa về rồi sao?"
Tranh Triều Dương đang rửa tay: "Ừ."
Mạt Mạt: "Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Trang Triều Dương nói: "Nghĩ đến Hương Húc Đông, con người của Hướng Húc Đông tệ như vậy cũng có người yêu thích, cô ý tá nhỏ đã chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ, thuốc và đồ dùng đều đủ cả, nếu không phải Hướng Húc Đông sống chết ngăn cản thì cô y tá nhỏ muốn gói cả tấm chăn cho Hướng Húc Đông đó."
Mạt Mạt cười cười: "Lưu Hiểu rất cứng đầu đó, đã xác nhận ai thì sẽ không màng tất cả đối xử tốt với người đó, Hướng Húc Đông là thật lòng dạy cô ấy, trong lòng cô ấy xem Hướng Húc Đông là sư phụ đó."
Hướng Triều Dương hỏi: "Em đã ăn cơm chưa?"
"Em ăn cơm rồi, cơm ở trong nồi, để em múc cho anh.”
"Không cần, anh tự múc là được rồi."
Trang Triều Dương nói rồi đi múc cơm, đơn giản ăn qua vài miếng liền về tổng bộ, anh vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý.
Hai giờ chiều Tiền Y Y đến rồi, chuyền cái bao giấy trong tay cho Mạt Mạt: "Đây là bánh bao nhà tớ làm đấy, mang vài cái qua cho cậu thử."
"Cậu gói hả?"
Tiền Y Y lắc đầu: "Mẹ chồng tớ gói đó."
"Vậy thì tớ phải ăn thử rồi, đợi tớ lấy bánh cho cậu nhé."
Tiền YY kéo Mat Mạt lại: "Tớ không ăn, tớ đến tìm cậu nói chuyện."
Mạt Mạt vừa nghe, nhất định là có chuyện, cô rót cho Tiền Y Y một ly nước: "Uống nước đi." Tiên YY uong một ngum nước và mở miệng nói: "Cậu vẫn còn nhớ Hà Liễu chứt"
Mat Mat chau mày lại: "Cô ta làm phiền Đổng Hàng hả?"
Tiền Y Y ngơ ngác: "Cái đó thì không có, sao cậu lại nói như vậy?"
Lúc này Mạt Mạt mới ngẩn người, Hà Liễu không có làm phiền Đổng Hàng sao?"Lần trước qua đó có mẹ chồng cậu ở đó nên tớ không tiện nói, sau đó lại bận rộn mãi không tìm được cơ hội, tớ nói cho cậu nghe..."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận