Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1175. Thằng nhãi con 1

Chương 1175. Thằng nhãi con 1Chương 1175. Thằng nhãi con 1
Trang Triều Dương ngồi thẳng dậy: "Số lượng lính xuất ngũ ban đầu là 100 người, nhưng ở bên chỗ anh đã thành 150 người, nhiều hơn 50 người.
Mạt Mạt: "Quả thực là đã cho anh một bài toán khó, nếu như không nói trước với Nguy Vĩ, thì 50 người thừa ra này thật sự khó xử lý, anh cứ nhận như vậy à?”
Trang Triều Dương cười: "Sao lại không nhận chứ, anh còn phải cảm ơn vì đã làm khó anh đấy! Nếu như không làm khó anh, số lượng của mọi người đều bằng nhau, thì sao mà anh nổi bật được, vừa hay cho anh cơ hội này để có được một chỗ đứng vững chắc."
Mạt Mạt: "Vậy thì phải gọi điện thoại cho Nguy Vĩ, 150 người anh ấy không nhất định có thể sắp xếp được, nếu như không được, em hỏi cha nuôi xem, hai ngày nay đúng lúc cha nuôi ở bên nước ngoài về, nếu như vẫn không được, cũng có thể đến tìm anh họ, công ty của anh họ cũng cần người."
Trang Triều Dương có suy nghĩ của chính mình: "Trước tiên cứ tìm Nguy Vĩ xem thế nào, không phải anh ấy muốn mở rộng à, chắc là có thể sắp xếp được, hai ngày nay anh được nghỉ, vừa vặn mời Nguy Vĩ tới làm khách."
Trang Triều Dương ngừng một chút, lại sửa lại: "Chúng ta đến thăm Nguy Vĩ, mời anh ấy ăn cơm trong thành phố." Mat Mạt: "Được, lát nữa em tìm ra so điện thoại, anh gọi cho anh ấy."
Trang Triều Dương: "Ừm."
Mat Mạt: "Anh vừa tới bên này đã được nghỉ hai ngày à?”
Trang Triều Dương cong khoé miệng: "Anh chưa quen với cuộc sống nơi đây, phải quen thuộc với môi trường, được nghỉ hai ngày là rất bình thường."
Mạt Mạt bĩu môi, Trang Triều Dương mượn cớ nghỉ ngơi để nhìn thái độ của mọi người ấy, chuyện của Trang Triều Dương, Mạt Mạt mặc kệ, lòng dạ anh không phải người bình thường, anh sẽ không chịu thiệt.
Thất Cân ở trên lầu dậy, bước xuống lầu nhìn thấy cha thì kích động: "Cha, cha."
Tay Trang Triều Dương vừa sờ lên tay vợ, còn chưa vuốt ve được mấy lần, Thất Cân đã vọt vào trong lòng, thằng bé ôm cổ cha, thấy tay cha và mẹ ở cùng một chỗ, nhìn không chớp mắt, không đợi Mạt Mạt thu tay lại, Thất Cân đã đẩy tay cha ra, đặt bàn tay nhỏ của mình vào, thoả mãn.
Mat Mạt: "...."
Thất Cân ôm cổ cha, nói với mẹ: "Mẹ ơi, nấu cơm đi, cha về sẽ ăn cơm."
Mat Mạt: "...”
Cõi lòng Mạt Mạt tan nát thành những mảnh vụn, thằng nhóc Thất Cân này, cha về rồi, cũng không cần mẹ nữa. Trang Triêu Dương thay dáng vẻ tổn thương của vợ, cười híp mắt: "Vợ à, buổi tối anh là của em."
Mat Mạt: "..."
Thất Cân dẩu mỏ: "Cha, không phải cha của Thất Cân sao?”
Mạt Mạt thấy biểu cảm của Trang Triều Dương cứng đờ, đứng dậy: "Con trai, tối nay con ngủ với cha nhé."
Trang Triều Dương: "..."
Chết tiệt, cha nhớ vợ mà.
Sáng nay Mạt Mạt đã mua đồ ăn rồi, còn mua được hải sản tươi, Mạt Mạt vỗ tay một cái, cũng không nấu cơm nữa, buổi tối ăn lẩu, lẩu hải sản.
Trước kia ở thủ đô ăn lẩu hải sản quá xa xỉ, Ở phương Nam thì ngược lại, ăn thịt lại xa xỉỈ.
Trong nhà Mat Mat có đầy đủ hải sản, còn có nấm tươi của phương Nam, món ăn kèm đủ chủng loại, chỉ là trong nhà đều là những thằng nhóc ăn được, Trang Triều Dương lại về rồi, những thứ này không đủ ăn.
Mạt Mạt làm mì, ép cải bó xôi thành nước, làm mì cải bó xôi, lúc ăn lẩu thì thả vào.
Về phần nước dùng thì là nước hải sản, mấy thứ hải sản nấu thành.
Mạt Mạt vừa định rửa rau, Trang Triều Dương tiến đến, Mạt Mạt nhìn thoáng qua sau lưng chồng: "Thất Cân đâu? Sao không đi theo anh?" Trang Triêu Dương: "Tùng Nhân ve rôi, mây đứa đang xem TV đó."
Mạt Mạt hỏi: "Dương Lâm có theo trở về không?"
Trang Triều Dương tự nhiên nhận lấy rau mà vợ đã ngắt xong, vừa rửa vừa nói: "Không theo về, hôm nay anh và Dương Phong trở về cùng lúc, Dương Lâm về nhà rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận