Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 910. Điên cuồng 2

Chương 910. Điên cuồng 2Chương 910. Điên cuồng 2
Điên cuồng 2
Mạt Mạt đứng trước cửa nhà, chỉ thấy Trang Triều Dương đang lau nhà, giọng nói Mạt Mạt vui vẻ: "Anh đã về rồi."
Trang Triều Dương đứng thẳng người lên: "Về rồi."
Mạt Mạt thay giày: "Anh vừa mới về đã dọn nhà làm gì chứ, mau nghỉ ngơi một chút đi."
Trang Triều Dương tránh tay Mạt Mạt muốn cầm giẻ lau: "Anh không mệt mà, anh mới từ bên chỗ bàn giao quay về đây. Tháng tư này anh sẽ nhập học, năm nay anh sẽ học ở thủ đô, gần nhà."
Mạt Mạt đặt thức ăn vào phòng bếp: "Em biết rồi, chị có nói với em."
"Vợ à, em có vui không? Anh được nhiều ngày nghỉ hơn, có thể ở bên cạnh em một năm rồi!"
Mạt Mạt nói: "Đương nhiên là vui rồi."
Trang Triều Dương đóng cửa lại, ôm vợ nói: "Chúng ta sinh thêm một đứa con nữa đi, hiện tại đều đang tuyên truyền chính sách một con, anh đoán rằng qua hai năm nữa là chính sách này sẽ được ban hành. Chúng ta tranh thủ cơ hội kiếm một áo bông nhỏ đi."
Mạt Mạt: "Em cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng em vẫn không có thai mà. Chuyện có con này không phải chúng ta muốn là được, em hy vọng đứa nhỏ này sẽ sinh trong năm nay hoặc năm sau, đáng tiếc vẫn không có."
"Đó là do trước kia anh không thường xuyên ở nhà. Bây giờ mỗi tuần anh được nghỉ một ngày rưỡi, thời gian nhiều hơn, cơ hội cũng nhiều hơn."
Mat Mạt: "...
Trang Triều Dương hỏi: "Hôm nay là ngày nghỉ, con trai đâu rồi? Anh không thấy mấy đứa ở dưới lầu, bọn chúng đi đâu à?"
Mạt Mạt kéo Trang Triều Dương ngồi xuống: "Để em kể cho anh nghe, lúc anh không ở nhà có rất nhiều chuyện xảy ra. Hướng Húc Đông..."
Trang Triều Dương nghe xong im lặng một lúc: "Ông ta thật sự sắp không xong rồi à?"
Mạt Mạt gật đầu: "Bây giờ tất cả đều do ý chí chống đỡ, chỉ để chờ anh trở về. Mấy năm nay ông ấy vẫn giúp đỡ chăm sóc mấy đứa nhỏ, rất vất vả, không phải em nói là để cầu xin anh tha thứ cho ông ta, ý của em là anh có thể đến thăm là được rồi."
Trong lòng Trang Triều Dương biết rõ những chuyện Hướng Húc Đông làm, có đôi khi nửa đêm nằm mơ, Trang Triều Dương đều mơ thấy gia đình bọn họ vẫn ấm êm hòa thuận, không có người thứ ba xen vào, Hướng Húc Đông cũng giống như bây giờ, nhưng mỗi lần tỉnh mộng, vẫn phải đối mặt với hiện thực.
Mạt Mạt nắm tay Trang Triều Dương, cô sẽ không ép Trang Triều Dương đưa ra quyết định, cười nói: "Buổi tối chúng ta ăn ở nhà hay là ra ngoài ăn, ở thủ đô có rất nhiều nhà hàng đây."
Trang Triều Dương nói: "Ăn ở nhà đi, anh muốn ăn cơm em nấu. Tối nay chúng ta qua nhà chị, anh muốn nói chuyện với chị một chút."
Mạt Mạt biết Trang Triều Dương định nói với chị chuyện của Hướng Húc Đông, Mạt Mạt nói: "Được, trong nhà cũng có không ít đồ ăn ngon, để em đi nấu cơm."
"Để anh giúp em."
Mạt Mạt lấy hải sản ra. Trong nhà vẫn còn một miếng thịt ba chỉ, tính toán sẽ nấu những món gì cho bữa tối.
Trang Triều Dương đang rửa rau, Mạt Mạt hỏi: "Ngày nào là anh nhập học."
"Ngày 5 tháng 4."
Mạt Mạt vui vẻ nói: "Còn tám ngày nữa, hôm nay là ngày nghỉ của anh à?"
Trang Triều Dương cười: "Ừ, bây giờ anh có thể yên tâm ở nhà với em được rồi."
Mạt Mạt rất vui, đến thủ đô đã gần hai năm, ngoại trừ tết nguyên đán vừa rồi, đây là lần đầu tiên Trang Triều Dương có nhiều ngày nghỉ như vậy.
Sau đó Mạt Mạt lại buồn bực, Trang Triều Dương nhìn biểu tình phong phú của vợ, nhịn không được véo mặt vợ một cái: "Sao vậy? Không phải vừa nãy em vui vẻ lắm à?"
Mạt Mạt nói: "Thẩm Triết đã trở lại, nhìn kế hoạch của em rồi đưa ra đề nghị." "Đề nghị gì thế? Có liên quan đến kỳ nghỉ của anh à?”
Mạt Mạt gật đầu: "Anh phải làm nhiều việc lắm. Thẩm Triết nói..."
Trang Triều Dương: "Anh họ em nói rất đúng, lúc quay về anh cũng đã nghĩ kỹ. Cũng giống như lời anh ấy nói, việc này tốt nhất là giao cho quân đội làm."
Mạt Mạt nói: "Đúng là em chưa suy nghĩ thấu đáo, nhưng nghĩ kỹ lại thì chúng ta có thể cung cấp một chỗ học cũng đã không tệ rồi."
Chợt có tiếng gõ cửa, Mạt Mạt nhíu mày, ai vậy nh
Bạn cần đăng nhập để bình luận