Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 762. Cẩn Thận 2

Chương 762. Cẩn Thận 2Chương 762. Cẩn Thận 2
Mạt Mạt chỉ có thể cảm khái, gừng càng già càng cay, nhãn quang đúng chuẩn.
Ông cụ Khâu tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, nhưng sức khỏe tốt hơn ông ngoại rất nhiều, rảnh rỗi còn tập thái cực quyền.
Ăn cơm xong, bà cụ Khâu hơi thương cảm nói,"Bà với ông phải đi miền Nam rồi, sau này nhớ tới miền Nam thăm bà.”
Mạt Mạt nhớ, kiếp trước chính vào lúc này, nhà họ Khâu bắt đầu đi về miền Nam, Khâu Văn Trạch sau này cũng chuyển về miền Nam rồi sống luôn ở đó.
Mạt Mạt đồng ý với bà nội Khâu, cô nhất định thường xuyên đi thăm bọn họ.
Trang Triều Dương chỉ có sáu ngày nghỉ phép, mùng ba Tết cả nhà bọn họ phải đi rồi,
Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm còn ở một thời gian nữa mới vê.
Hộ khẩu của Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm năm ngoái đã chuyển tới thủ đô rồi, chuyện này nhờ giáo sư Triệu giúp đỡ, hai vợ chồng vốn muốn trở về thi đại học, giáo sư Triệu chê phiền phức, sớm muộn phải làm, không bằng làm sớm.
Lần này về, Mộng Nhiễm đòi lại nhà, cô ấy nhịn nhục bao nhiêu năm, cho là đã có khả năng rồi.
Hơn nữa Mộng Nhiễm muốn bán nhà đi, hai vợ chông Thanh Nghĩa không có bao nhiêu tiên, bọn họ không muốn thuê nhà ở nữa, nhà thuê rốt cuộc không phải nhà mình, không có cảm giác thuộc về mình.
Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm thương lượng, muốn mua nhà, tuy rằng trong tay anh chị có tiền, nhưng hai vợ chồng họ muốn dựa vào bản thân, cuối cùng Mộng Nhiễm đề nghị bán căn nhà hiện tại đi, cả nhà họ mua nhà ở thủ đô.
Năm anh chị em, Thanh Xuyên nhỏ nhất không tính, chỉ tính tiền trong tay từng người, Mạt Mạt không phải người có nhiều nhất, người có nhiều nhất là Thanh Nhân, tiền lương nửa đời người của ông cụ Lưu, còn thêm tiền tiết kiệm, tiền bồi thường của con trai và vợ, lúc Lưu Miểu kết hôn, tất cả để cho Lưu Miểu hết.
Khiến cho hai vợ chồng mấy đêm ngủ không ngon, đừng thấy ông cụ Lưu ăn mặc lôi thôi, đây mới là người có tiền nhất, trong thoáng chốc lấy ra ba mươi nghìn.
Ông cụ Lưu lấy ra tiền, Điền Tình và con gái lẩm bẩm "May mà chúng ta cho hai bộ trang sức, còn có vàng, những trang sức là bà ngoại con nói, đợi mấy năm nữa mới đáng tiền."
Mạt Mạt nói thầm trong lòng, giờ cũng rất đáng tiền mà, không cần đợi mấy năm nữa, không chỉ đáng tiền mà quả thực quá đáng tiền.
Mạt Mạt trước khi đi, Liên Kiến Thiết dặn dò cháu gái,"Nhất định phải rửa thêm mấy tấm." Mat Mạt cười,"Ông, cháu nhớ rồi ạ."
Liên Kiến Thiết vẫn chưa yên tâm, liên tục lẩm bẩm cho đến khi cả nhà Mạt Mạt đi.
Liên Quốc Trung tiễn con gái ra tới ga tàu, vừa đi vừa cảm khái,'Ông nội con già rồi, ông muốn giữ ít ảnh làm kỉ niệm!"
Liên Quốc Trung có cảm xúc nhất, đặc biệt là năm ngoái, nhìn cha già đi từng chút, trong lòng ông rất khó chịu.
Mạt Mạt nói,"Cha, con nhất định sẽ rửa nhiều ảnh."
"Ừ"
Cả nhà Mạt Mạt lên tàu, Liên Quốc Trung vẫy tay, đợi tàu ra khỏi ga ông mới ra về, con gái có cánh cứng cáp rồi!
Trưa ngày hôm sau, Khởi Hàng ra ga đón, đợi nhà Mạt Mạt ra ngoài, dựa vào xe, vẫy tay như lưu manh,"Cậu, mợ, mẹ cháu đã nấu cơm rồi."
Trang Triều Dương nhíu mày,"Đứng chẳng ra làm sao cả, cháu đừng quên mình là quân nhân."
Khởi Hàng chỉnh quần áo,"Cậu à, cháu đã xuất ngũ rồi, cháu giờ là sinh viên đại học tương lai."
Trang Triều Dương đánh Khởi Hàng một cái,'Đã từng làm lính cả đời làm lính, cậu nói cho cháu biết, nếu mà cháu còn như bọn lưu manh, xem cậu xử cháu như nào."
Khởi Hàng bóp dau"Ay đau quá." Tùng Nhân cười ha ha'Anh Khởi Hàng, cha nói được làm được, sau này anh cẩn thận đó."
An An tiếp lời "Anh Khởi Hàng, anh cam chịu số phận đi!"
Khởi Hàng,"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận