Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 229. Liên Xuân Hoa 1

Chương 229. Liên Xuân Hoa 1Chương 229. Liên Xuân Hoa 1
Chủ nhiệm Hướng bị bắt là một trường hợp điển hình, có rất nhiều người đến xem buổi phê bình công khai đó. Mạt Mạt không đi xem, chỉ nghe cặp song sinh kể lại, chủ nhiệm Hướng không chỉ phải đội mũ cao mà miệng còn bị nhét rơm, phải quỳ mấy tiếng đồng hồ, cả mấy trang giấy đều viết kín chữ về những tội lỗi của ông ta.
Những tội lỗi này đều là do Ngô Mẫn và Hướng Hoa tố cáo viết ra, vì để thoát khỏi tội lỗi của mình, bọn họ đem tất cả những tội lỗi đều đổ hết lên đầu ông ta.
Thanh Nhân trở về rất thổn thức: "Chủ nhiệm Hướng già đi phải hơn mười tuổi, ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt xám xịt, ngày hôm nay bị lăn qua lộn lại như vậy, cũng không còn sống được mấy năm nữa."
Thanh Nghĩa không hề có cảm thán gì, chỉ cảm thấy hả giận: "Trên đầu ba thước có thần minh, gieo nhân nào thì gặt quả ấy, tất cả những chuyện mà ông ta phải chịu hôm nay đều do nhân quả mà ông ta đã gieo xuống trước đó thôi."
Mạt Mạt bật cười: "Nhóc, em còn nghiên cứu cả nhân quả nữa à?"
Thanh Nghĩa ngượng ngùng gãi đầu: "Không phải là em nói đâu, là Y Y nói đấy."
"Ồ, Y Y nói gì thế?"
"Y Y nói, nhất định là kiếp trước cô ấy đã làm việc tốt nên mới có thể ở vào thời điểm mầu chốt nhất kết thân với chị, đổi lấy cuộc sống tương đối yên ổn như ngày hôm nay."
Mấy bữa nay ai cũng bận rộn với công việc nên không có thời gian dính lấy nhau nữa, Mạt Mạt biết, cô bé này mấy ngày nay chứng kiến nhiều gia đình nhà tan cửa nát, rốt cuộc có thể cảm nhận được nhà bọn họ bình an vô sự là một điều khó có được rồi.
"Không phải công lao của chị đâu, là cô ấy có một người cha tốt."
Thanh Nghĩa: "Cũng không biết cha của Tiền Y Y bị chuyển xuống chỗ nào, cuộc sống bây giờ thế nào rồi nữa."
"Chị cũng không biết. Được rồi, đừng có cảm khái nữa, em giúp chị don cơm đi, cha sắp về ăn cơm rồi đấy."
Cặp song sinh luôn sống mơ mơ màng màng: "Hôm nay cha về à?"
"Đúng vậy, hôm nay cha về."
Buổi tối hai vợ chồng trở về, Liên Quốc Trung tâm sự nặng nề, cơm tối chỉ ăn qua loa một chút rồi ra ngồi xổm ở trước cổng hút thuốc. Đến lúc Mạt Mạt đi ra, bên chân đã chất đống một đống tàn thuốc nhỏ rồi.
"Cha, xảy ra chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì hết, chỉ là chú Chu của con bị điều đi, cũng không biết là lên hay xuống nữa, ông ấy bị điều đến thành phố H để tổ chức xây dựng lại thành phổ."
Mạt Mạt cũng không bất ngờ cho lắm, trong kiếp trước ông ấy cũng bị điều đi trong khoảng thời gian này, cho nên sau đó khi cha cô bị phê bình, không có người hỗ trợ, chờ đến khi chú Chu biết chạy về thì hết thảy đều đã muộn rồi.
"Thực ra đi như vậy cũng rất tốt, sẽ không có người lần theo chú Chu để truy tìm đến chị Triều Lộ nữa. Hơn nữa thành phố H ở tận cùng phía bắc, con người ở đó đơn giản, cũng coi như rời xa khỏi vòng xoáy thị phi."
Bàn tay Liên Quốc Trung vuốt tóc con gái: "Suy nghĩ của con vẫn đơn giản quá, đương nhiên lợi ích là có, nhưng cũng chứng tỏ Dương Thành lắm thị phi, tình thế càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc đầu cha cũng ôm ảo tưởng là trận phong ba này cũng chỉ kéo dài mấy năm, nhưng nhìn cái tình hình này thì phải tám năm chín năm mới kết thúc được. Ông Chu cũng thấy được điều này nên mới bắt đầu phân tán các thành viên trong gia tộc đấy."
Mạt Mạt đương nhiên biết tình thế sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, chuyển đề tài: "Cha, vậy khi nào thì chú Chu sẽ đi?"
"Trong may ngày này, thật không biết tương lai của thằng cha sẽ như thế nào nữa, cũng không biết rời đi rồi rốt cuộc là tốt hay là xấu đây."
Mạt Mạt thầm nghĩ, đương nhiên là tốt rồi, lúc phải rời đi thì cứ quyết đoán rời đi, không chỉ phát triển rất tốt ở thành phố H mà trong tương lai còn có thể xử lý anh trai mình, tiếp nhận vị trí của ông Chu nữa.
Liên Quốc Trung dụi tắt điếu thuốc trong tay: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, con vào nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm!"
"Cha, lần này có phải cha sẽ nghỉ ngơi một thời gian không?"
"Ồ, tin tức của con gái cha cũng nhanh nhạy đấy, quả thật là cha sẽ nghỉ mấy ngày, sao vậy?"
"Ha ha, cha, vậy thì công việc trong vườn rau giao cho cha nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận