Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 194. Người có lòng dạ rộng lớn! 2

Chương 194. Người có lòng dạ rộng lớn! 2Chương 194. Người có lòng dạ rộng lớn! 2
Người có lòng dạ rộng lớn! 2
Ngoài ra còn có sữa bột cùng với thuốc bổ, sữa bổ sung canxi cho người cao tuổi chưa động tới, những đồ ăn vặt khác không thể lấy ra nên cô dùng làm cơm ăn. Thức ăn trước đó trong không gian chỉ còn lại chừng này.
Sau khi sống lại, quay về tích lũy thêm, còn lại một con vịt mua ở chỗ bộ đội, hai con cá bắt trên sông, ba cân thịt trai sông, hơn mười cân rau dương xỉ, hơn năm mươi cân rau dại, những thứ khác đã ăn hết rồi.
Mạt Mạt có cảm giác lương thực trong không gian vẫn còn ít, khoai tây và rau trong sân đã được trồng, nhưng vì trồng trong nhà mình nên cô không dễ lén lút bỏ vào trong không gian. Nhưng nhà của Trang Triều Dương không có ai, cô có thể lợi dụng cái này, ngày mai lôi kéo cặp song sinh đi cuốc đất trước đã.
Sau đó, lửa đã bùng lên, Mạt Mạt vội vàng vo gạo, cắt một cân thịt khô. Một nửa xào rau, một nửa cắt hạt lựu, bỏ vào trong nồi cơm để nấu chung.
Sau đó cô lại lấy một cái chảo nhỏ, chuẩn bị đem toàn bộ thịt mỡ nấu ra thành dầu, cho thêm chút muối nữa là có thể ăn được rất lâu. Bữa ăn nào không có thịt thì lúc nấu ăn múc ra một muỗng nhỏ, không chỉ thỏa mãn cảm giác thèm ăn mà còn thêm chút dâu mỡ cho thức ăn nữa.
Mùi thơm của mỡ nấu ra làm cho ba anh em thèm nhỏ dãi, Mạt Mat múc một chén tóp mỹ, thả vào đó một ít hành lá: "Đem ra ngoài ăn đi."
Ba anh em không rời mắt khỏi chén, bưng chén đi ra ngoài. Mạt Mạt cảm thán, nhà bọn họ bởi vì có cô nên vẫn được ăn thịt khá thường xuyên, nhưng mấy đứa nhỏ vẫn thèm ăn như trước, huống chi là những nhà khác.
Bữa tối có thịt khô xào, lại có thêm cơm thịt khô, cặp song sinh ăn no căng bụng, Điền Tình tức giận nói: "Hai đứa con làm gì mà phải khổ thế, hôm nay ăn không hết thì để mai ăn, tại sao cứ nhất định phải ăn sạch hôm nay như vậy chứ?"
Thanh Xuyên cười trộm: "Anh ba với anh tư sợ nếu còn để thừa đồ ăn thì đến tối sẽ bị người kia ăn vụng, còn không bằng tất cả đều ăn vào bụng hết!"
Mat Mạt: "..."
Điền Tình tức giận vặn mỗi đứa một tai: "Hai đứa con đúng là không có tiền đồ mà."
Cặp song sinh xoa lỗ tai: "Mẹ, đau, đau quá."
"Còn biết đau nữa à? Mẹ còn nghĩ hai đứa lòng dạ rộng lớn không biết đau nữa chứ!"
Thanh Nghĩa nghiến răng: "Mẹ, con xem như đã biết là chị giống ai rồi, nhất định là di truyền từ mẹ."
Điền Tình không hiểu: "Thằng nhóc, con nói như thế là có ý gì?"
"Chị cũng châm chọc người ta đấy, cái này không phải la giong mẹ sao?”
Điền Tinh dùng sức kéo lỗ tai Thanh Nghĩa: "Con được lắm, ngay cả mẹ mà cũng dám trêu chọc nữa hả?"
Thanh Nghĩa vội vàng xin tha: "Mẹ, con sai rồi, con thật sai rồi mà, ui da, không được rồi, con muốn đi vệ sinh."
Nói xong, Thanh Nghĩa tránh ra bỏ chạy, em trai liền hét lên: "Anh tư, anh đi vệ sinh mà không cầm theo giấy à?"
Mạt Mạt phì một tiếng, người trong phòng đều nhịn không được cười ha ha.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạt Mạt chờ Điền Tình đi rồi, dọn dẹp phòng xong liền gọi cặp song sinh: "Hai đứa hôm nay giúp chị một chút việc."
"Chị, việc gì thế?"
"Cuốc đất."
"Chị, chị không bị sốt đấy chứ? Nhà chúng ta còn chỗ đất nào để cuốc nữa đâu."
"Không phải nhà chúng ta mà là nhà của Triều Dương. Trong sân nhà bọn họ còn có vài chỗ đất trống, chị định trồng một ít khoai lang với bí ngô, mấy loại này đến mùa đông đều có thể làm lương thực được."
Mạt Mạt đã tính kỹ rồi, khoai lang và bí ngô có năng suất cao, chờ trồng xong, tính cả nhà chị Triều Lộ và mẹ nuôi, chia làm ba phần, không chỉ có thể làm món chính mà còn có thể làm đồ ăn vặt, chờ sau khi thu hoạch xong lại trông bắp cải mùa đông cùng củ cải, mùa đông sẽ không thiếu bắp cải để ăn nữa.
Cặp song sinh vừa nghe có thể làm lương thực, tỉnh thần dâng cao, trong đầu chỉ toàn là khoai lang khô, bánh bí ngôi
"Chị, để bọn em làm giúp chị."
Em trai út cũng giơ tay lên: "Chị, em cũng có thể giúp một tay nữa."
"Được, tất cả chúng ta cùng đi."
Ba chị em khóa cửa lại, Thanh Nhân đạp xe đạp chở em trai út. Mạt Mạt cùng với Thanh Nghĩa đi theo phía sau, khi đến cổng nhà Tiền Y Y, cửa chính mở ra, trong sân truyền đến từng đợt tiếng khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận