Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 113. Nói chuyện bình thường thì chết à? 1

Chương 113. Nói chuyện bình thường thì chết à? 1Chương 113. Nói chuyện bình thường thì chết à? 1
Nói chuyện bình thường thì chết à? 1
Đến buổi chiều Mạt Mạt gọi Triệu Tuệ cùng đi mua mười cái huy hiệu, đi ngang qua bưu điện lại mua phong bì và tem thư rôi hai người mới trở về nhà Mạt Mạt.
Về đến nhà, Mạt Mạt và Triệu Tuệ mỗi người chiếm một góc bàn, ngồi viết thư cho Liên Thanh Bách. Mạt Mạt viết rất nhanh, thư rất đơn giản, nói cho anh cả biết chuyện kỳ nghỉ, lại nói những chuyện nghịch ngợm của cặp song sinh, còn những thứ khác cái gì cô cũng không nói, bởi vì thư từ của trường quân đội phải thông qua xét duyệt.
Lần này Mạt Mạt chủ yếu là gửi quyển sách nhỏ màu đỏ và huy hiệu, thuận tiện gửi thêm cho anh cả một chút đồ ăn nữa. Trong không gian của cô có không ít mì sợi, cô định gửi cho anh cả mấy cân.
Mạt Mạt chống cằm suy nghĩ sự tình, Triệu Tuệ sợ Mạt Mạt nhìn thấy, che bức thư kín mít. Chờ viết xong, tờ giấy đã được đặt vào trong phong bì nhưng cũng không yên tâm, nhất định phải dán trước mặt cô.
Mạt Mạt cũng không có hứng thú với lá thư của Triệu Tuệ, cô hào phóng dán chặt lại: "Bây giờ thì đã yên tâm chưa?”
Ánh mắt Triệu Tuệ dời khỏi lá thư đã dán kín: "Yên tâm rôi, không phải cậu muốn ướp trứng muối sao, để mình giúp cậu."
Mạt Mạt dọn dẹp đồ viết thư xong: "Cậu giúp tớ rửa trứng gà đi, tớ đi làm đồ gia vị. "
Triệu Tuệ gật đầu: "Được rồi."
Bởi vì trong nhà có gà mái mà bà nội đưa tới, mỗi ngày đều có thể đẻ một quả trứng gà để bồi bổ thân thể cho em trai cho nên trong nhà cũng không thiếu trứng gà. Mạt Mạt liền đem trứng gà hôm nay mua được đều dùng để ướp gia vị hết, chờ ướp gia vị xong, còn có thể gửi cho anh cả một ít qua đường bưu điện.
Ăn cơm tối xong, Mạt Mạt kéo tay em trai tới, cầm sách danh ngôn, từng câu từng chữ đọc cho cậu nghe. Như vậy thì không chỉ mượn cơ hội này dạy cho em trai nhận biết mặt chữ, cũng có thể làm cho trong lòng thằng nhóc này có ấn tượng với những lời này.
Điền Tinh tuy rằng không được học nhiều lắm nhưng bà ấy lại thích nghe. Con gái ngồi một bên đọc, bà cũng nghe theo, đương nhiên Mạt Mạt sẽ rất vui vẻ. Chờ khi mẹ mình nghe quen rồi thì sau này sẽ dễ học thuộc hơn nhiều.
Buổi sáng sau khi thức dậy là lúc đầu óc tỉnh táo nhất, Mạt Mạt sẽ học mấy câu danh ngôn kia thêm một lần nữa. Bởi vì càng tới gần thời điểm kia thì Mạt Mạt lại càng khẩn trương, chỉ có nhớ kỹ mấy câu danh ngôn trong này thì trong lòng cô mới yên tâm hơn một chút. Buổi sáng ăn cơm xong, cặp song sinh đưa em trai đi học, thuận tiện gửi bưu kiện cho anh cả. Mạt Mạt cùng Triệu Tuệ cùng đi đào rau dại.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Hai người các cô cũng không đi quá xa, ngay trên mấy ngọn đồi ở gần Tiểu Mạo Sơn. Trên may ngọn đồi kia tuy rằng không có nhiều cây cao nhưng cũng có không ít bụi cây, rau dại cũng rất nhiều.
Hai người cầm giỏ, chỉ chốc lát sau đã hái đầy cả một giỏ, Mạt Mạt còn lén lút cất vào trong không gian một chút nữa.
Triệu Tuệ cầm giỏ, mừng rỡ nói: "Không ngờ lại có nhiều như vậy đấy, đáng ra chúng ta nên gọi cặp song sinh đến đây."
"Có gọi cũng vô dụng thôi. Bọn chúng sẽ không đào rau dại đàng hoàng đâu."
"Cũng đúng, mấy thằng nhóc cũng chỉ thích chạy loạn thôi."
Mạt Mạt không mang theo đồng hồ, hỏi Triệu Tuệ: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Triệu Tuệ nhìn thoáng qua: "Mới tám giờ năm mươi thôi, còn chưa tới chín giờ."
Giỏ đã đầy, Mạt Mạt đứng thẳng dậy: "Chúng ta về đi, buổi chiều lại đến."
"Được."
Mạt Mạt vừa mới vào thành không bao lâu thì đụng phải Tiền Bảo Châu. Tiền Bảo Châu đội mũ kiểu tây, mang giày da, vẻ mặt khinh thường nhìn hai người Mat Mạt: "Trong nhà các cậu không có đô để ăn rồi à? Sao lại đi đào cỏ vê vậy?"
Mat Mạt không tức giận, cầm một cây dương Xi nghiêm túc giới thiệu: "Đây là dương xỉ, dùng nước nóng luộc lên ăn rất ngon, cũng có thể phơi khô nữa. Mùa đông dùng nước ngâm một chút là có thể ăn được rồi."
Mạt Mạt căn bản không để ý tới Tiền Bảo Châu nói cái gì, lại cầm lên một cây rau tê thái: "Đây là cây rau tê thái, cũng có thể gọi là cây rau tề, có thể nấu canh, có thể xào ăn, cũng có thể làm nhân bánh. Ngoài ra cũng có thể luộc lên rồi phơi khô, đến mùa đông lại ăn."
Tiền Bảo Châu hai mắt trợn tròn, cô ấy chỉ là muốn xem thường Liên Mạt Mạt thôi mà, nhưng không ngờ Liên Mạt Mạt chẳng những không tức giận, còn giống như đang giảng dạy cho cô ấy biết về các loại rau dại nữa.
Tiên Bảo Châu hô ngừng: "Đừng nói nữa, ai cần biết những thứ này chứ, Liên Mạt Mạt cậu không sao chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận