Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1811. -

Chuong 1811. -Chuong 1811. -
Trang Triều Dương đi máy bay từ thành phố A về thẳng thành phố Z, Mạt Mạt thì quay trở về thủ đô.
Về đến nhà, Thất Cân đã đi chúc tết xong, Mạt Mạt vui mừng nhìn con trai út, con trai út đã có thể tự mình đảm đương rồi.
Mạt Mạt ở lại thủ đô hai ngày, lúc này mới dẫn bọn nhỏ về thành phố Z.
Mễ Mễ không chờ được đến hôn lễ của An An, cô bé còn phải quay về trường, về thành phố Z ở hai ngày, Mễ Mê lại đi, lần này Mễ Mễ tự mình đi, Dương Lâm ngược lại là muốn đi, đáng tiếc Dương Lâm đi công tác rồi.
Mat Mat quay lại thành phố Z, thì vội vàng thông báo tuyển dụng, phỏng vấn ban đầu là Triệu Long, trải qua mấy vòng, Mạt Mạt mới tự mình đến kiểm tra.
Lần này tuyển được hai người, đều từng có kinh nghiệm làm việc, một người đã làm việc năm năm, Vương Phụng Xuân, một người đã công tác tám năm, Từ Hải.
Lúc Mạt Mạt nhìn thấy lý lịch của hai người này, đã sai người đi điều tra, lý lịch đều là thật, hơn nữa hai người làm việc cũng thật sự không tệ.
Bây giờ Mạt Mạt thấy người, tướng mạo đứng đắn, hai mắt cũng chính trực, chỉ xem mặt, Mạt Mạt đã rất hài lòng. Sau đó lại hỏi thêm may vẫn đê, Vương Phụng Xuân có dã tâm hơn, vốn dĩ công ty không thể thoả mãn với sự phát triển của anh ta, cho nên mới nghĩ đến đi ăn máng khác, biểu lộ trực quan rằng muốn có được cơ hội tốt hơn.
Từ Hải thì tram ổn hơn rất nhiều, đi ăn máng khác là vì công ty ban đầu bị thu mua, vừa vặn muốn đổi công ty, nên cũng rời đi.
Mạt Mạt cũng không sợ người có dã tâm, kỳ thật ai cũng có dã tâm, chỉ là chia lớn nhỏ, cũng không phải tất cả những người có dã tâm phẩm hạnh lại không được.
Mạt Mạt ngược lại rất thích người có dã tâm, chỉ có có dã tâm, mới có thể nỗ lực tốt hơn.
Đương nhiên cũng có một vài người dã tâm quá lớn, cuối cùng phản bội, chuyện này phải xem năng lực của người lãnh đạo.
Cuối cùng Mạt Mạt gõ thước giữ lại cả hai người, trước tiên đi theo Triệu Long, chờ quen thuộc với công ty rồi, Mạt Mạt sẽ chia một số quyền hành của cô.
Mạt Mạt tuyển được người, tâm trạng không tệ, cô có thể chuyên tâm xử lý hôn lễ của An An.
Phần lớn bạn bè và bạn học của cô đều ở thủ đô, mời sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, phòng cưới trực tiếp ở Tứ Hợp Viện là được, chờ cô sắp xếp xong bên này đến trang trí là được.
Một tuần sau, An An dẫn theo Phong Uyển quay về. Mat Mạt hỏi: "Làm sao lại trở vê muộn như vậy?”
An An nhìn Phong Uyển, Phong Uyển ngượng ngùng nói: "Do kịch bản cháu viết được người ta coi trọng, cho nên làm chậm trễ mấy ngày."
Mạt Mạt nghe Phong Uyển nói viết kịch bản, ban đầu thật sự không coi ra gì, suy cho cùng cô là người đã từng sống ở trong tương lai, hiện tại tò mò, phải biết phần lớn kịch bản hay đều đã bị Lý Thư bán đi, còn có thể có sao?
Mạt Mạt cười: "Có tiện nói với dì một chút không?"
Phong Uyển gật đầu: "Đương nhiên, chủ yếu kể về câu chuyện phấn đấu làm xí nghiệp của một người phụ nữ có tiếng..."
Mạt Mạt lúc vừa mới bắt đầu nghe không chút để bụng, bởi vì tuyến nhân vật chính rất phổ thông, nhưng nghe một lúc bị hấp dẫn, tuyến nhân vật chính rõ ràng, điều lệ rõ ràng, nhân vật và tính cách nhân vật rõ ràng, thúc đẩy toàn bộ câu chuyện phát triển, không cẩu huyết, cũng rất cảm động người khác.
Mạt Mạt cẩn thận nhớ lại, kịch bản tốt như vậy, theo lý thuyết, trong tương lai nhất định có thể trở thành kịch bản đứng đầu, nhưng cô ấy thế mà chưa từng nghe nói.
Mạt Mạt cau mày, có thể là cô không thích xem truyền hình, cho nên biết đến quá ít, đoán chừng là như vậy.
Phong Uyển thấy Liên Mạt Mạt cau mày, trong lòng hơi hồi hộp một chút, cô ay viết là kịch bản trong thế giới mà cô ấy sinh sống, hai thế giới khác nhau, lịch sử nhân vật cũng khác nhau, lại càng không cần phải nói ở thời không này còn có người trùng sinh thay đổi.
Hai thế giới khác biệt, phim truyền hình cũng khác biệt, cô ấy sợ người khác phát hiện, cố ý chọn phim truyền hình bình thường nhất rồi.
Lông mày Mạt Mạt giãn ra, cười nói: "Rất tốt, kịch bản rất tuyệt."
Ngón tay Phong Uyển đang xoắn xuýt buông lỏng ra: "Cháu sẽ tiếp tục cố gắng."
Mạt Mạt cười: "Dì xem trọng cháu."
Phong Uyển có chút chột dạ, cô ấy học văn học, đủ nền tảng, nhưng cô ấy không học biên kịch, xem ra để không dối gạt người, sau này phải cố gắng đi học biên kịch.
Nguồn gốc của linh cảm thì có, thế giới mà cô ấy sinh hoạt, rất nhiều kịch bản đều tốt, cô ấy không có ý định đều đưa toàn bộ tới đây, dự định tự mình viết.
Chỉ cần là ở thời không này không có, dù là không nổi, thì cũng có thể.
Phong Uyển nghĩ như vậy, thoải mái hơn không ít, ai, quả nhiên trọng sinh không phải vạn năng, học tập mới là đạo lí quyết định.
Phong Uyển nghỉ ngơi một ngày, cùng Mạt Mạt nhà đi tương đối gần, đều biết An An sắp kết hôn, An An muốn kết hôn, khiến không ít người kinh hãi. An An được hoan nghênh hơn so với Tùng Nhân, An An ở trong lòng rất nhiều người đều là rể hiền, chủ yếu là tính cách và nhân phẩm của An An, không sợ sau này con gái bị bắt nạt.
Bây giờ thì hay rồi, miếng thịt đang nhìn chằm chằm vào bị người khác cuỗm mất rồi, đều lập thành đoàn đến xem Phong Uyển.
Phong Uyển vẫn luôn tự an ủi mình, đều là người trong sách, cô ấy không có gì phải sợ hãi, căn cứ vào tính cách, cẩn thận nhớ lại ai với ai, nên nói điều gì, không nên nói thì cười, chuẩn không sai.
Mạt Mạt vẫn luôn để ý đến Phong Uyển, mắt sáng rực lên, vốn dĩ còn muốn giúp đỡ Phong Uyển, hiện tại xem ra không cần, Phong Uyển tự mình có thể giải quyết, đây chính là chuyện vui mừng ngoài ý muốn.
Một ngày này của Phong Uyển thu hoạch không ít, mặc dù trình độ học vấn của cô ấy không cao bằng An An, nhưng cô ấy lại biết nói chuyện, con người cũng tự nhiên, vẫn rất được mọi người yêu thích.
Buổi tối, Phong Uyển mới gặp được người vẫn muốn gặp, Tôn Nhuy, sau khi cô ấy đọc tiểu thuyết, không có cảm giác vui vẻ đối với nhân vật này.
Thật sự đã gặp được người, trong lòng Phong Uyển đã mất đi sự không thích, mặc dù trong sách viết Tôn Nhuy đã thay đổi, cũng chỉ thông qua sách mà thôi.
Thật sự nhìn thấy người, mới có thể cảm nhận được sâu sắc sự thay đổi của Tôn Nhuy.
Tôn Nhuy đã làm mẹ, con người càng ôn hòa, từ lúc bắt đầu đi vào, nụ cười trên mặt chưa từng thay đổi.
Tay Phong Uyển vẫn luôn bị Tôn Nhuy lôi kéo, cô ấy có thể cảm nhận được thiện ý của Tôn Nhuy, nụ cười trên khóe miệng cũng chân thành không ít.
Nụ cười của Phong Uyển chân thành, Tôn Nhuy có thể cảm nhận được, ý cười trong đáy mắt càng đậm, thái độ của cô ta được quyết định bởi thái độ của Liên Mạt Mạt.
Người một nhà đều thích Phong Uyển, cô ta cũng sẽ không làm trái ngược lại đi ghét bỏ, cô ta đã sớm thấy rõ, muốn cuộc sống được hài lòng, người một nhà phải hoà thuận.
Huống chi Tôn Nhuy thật sự thích Phong Uyển, trong mắt cô ta Phong Uyển không chỉ là cháu dâu, còn là tiên, cô ta đã nghe Mat Mat nói, kịch bản của Phong Uyển rất tốt, hiện tại cô ta cần nhất chính là kịch bản.
Chuyện này thật ra cũng trách cô ta quá tham lam, lúc trước rút ruột sạch sẽ Lý Thư, không nghĩ lấy để đường lui cho mình, hai năm này kịch bản trong tay nên quay đều đã quay rồi, điểm cất bước của công ty cô ta quá cao, thật tình không biết đã đào cho một cái hố to.
Bây giờ cũng không phát hiện ra kịch bản vừa mắt, cho dù coi như có, nhưng không có ý gì mới, từ tỉ suất người xem đã có thể nhìn ra, sang năm mới cô ta càng sốt ruột.
Cô ta thật sự không nghĩ tới, vậy mà nhanh như vậy đã có biện pháp giải quyết rồi.
Tôn Nhuy đợi hàn huyên một hồi tất cả mọi người đều quen thuộc, lúc này mới lôi kéo tay Phong Uyển: "Cô nghe nói kịch bản của cháu còn chưa nghĩ ra có muốn ký hợp đồng hay không?"
Phong Uyển sáng tỏ, cô ấy đã nói mà, coi như bởi vì An An, cũng không thể ngay từ đầu đã đối xử với cô ấy nhiệt tình như vậy, hoá ra là chờ cô ấy ở chỗ này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận