Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1067. Chuyện vui 1

Chương 1067. Chuyện vui 1Chương 1067. Chuyện vui 1
Chuyện vui 1
Phạm Đông đứng ở trước cửa tiệm cơm, liên tục nhìn vào trong tiệm cơm. Mạt Mạt mặc chiếc áo khoác dày đứng ở trước cửa với Trang Triều Dương. Phạm Đông cũng đã nhìn thấy Mạt Mạt và Trang Triều Dương.
Phạm Đông mím chặt đôi môi mỏng, hơi ngập ngừng một chút và đạp lên tuyết lạch bạch lạch bạch bỏ đi.
Mạt Mạt nói: "Phạm Đông là nhắm trúng nhà anh rể mới đến Dương Thành thôi."
Trang Triều Dương: "Lần này cậu ta có thể bỏ cuộc rồi, bây giờ Tiểu Vũ kết hôn rồi, cậu ta cũng không cần phải nhớ nhung nữa, đi thôi, bên ngoài lạnh lắm, khách khứa cũng tới gần hết rồi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi."
Mạt Mạt gật đầu: "Được."
Phạm Đông vẫn chưa rời khỏi, mà chui vào trong con hẻm, vốn dĩ anh ta nghĩ đính hôn cũng không sao, chỉ cần chưa kết hôn thì anh ta vẫn còn cơ hội, nhưng mà không ngờ nhà họ Tô và nhà họ Liên lại vội vã kết hôn như vậy.
Phạm Đông mím chặt môi, thật sự là không cam tâm, nhưng mà cũng không còn cách nào, sau khi kết hôn nếu anh ta vẫn gây sự thì sẽ đón nhận sự trả thù của mấy nhà. Mat Mat và Trang Trieu Dương không có nhắc đến chuyện của Phạm Đông, hôm nay là ngày vui, mọi người nên thật vui vẻ mới đúng.
Thẩm Khôn là buổi sáng đến Dương Thành, hành lý mang đến đại viện thì trực tiếp đến tiệm cơm, tinh thần của Thẩm Phương hôm nay đặc biệt tốt, đứa cháu ngoại út cũng đã kết hôn rồi, bà không còn øì tiếc nuối nữa.
Bởi vì suy nghĩ cho sức khỏe của bà ngoại, tâm trạng của mấy người Mạt Mạt cũng rất nghiêm trọng, không có tâm trạng nô đùa, hôn lễ rất đơn giản, uống xong ly trà của đứa cháu dâu út, Thẩm Phương có chút không khỏe, Liên Quốc Trung và Thanh Bách ở lại vuốt lưng, những người còn lại đều trở về đại viện rồi.
Đại viện không đủ chỗ ở, có cha vợ thì đều đến nhà của cha vợ, cặp vợ chồng mới cưới Thanh Xuyên và Tiểu Vũ thì ve nhà của Mat Mạt, ở trong phòng của Thanh Xuyên, vốn dĩ là căn nhà của Mạt Mạt.
Thẩm Khôn đến rồi, hy vọng có thể ở bên cạnh em gái nhiều hơn, nhưng mà thời gian tỉnh táo của bà ngoại khá ít, ông ngoại càng hy vọng sẽ độc chiếm nó, Thẩm Khôn ở đây, nhìn thấy ông ngoại rất không vừa mắt, nếu như ánh mắt có thể giết chết người thì ông ngoại đã chết một vạn lần rồi.
Thẩm Khôn và Miêu Niệm đi lên lầu, Mạt Mạt kéo Vân Kiến lại: "Nhà của Đình Đình thế nào?"
Vân Kiến: "Rất nghèo, trong nhà chỉ có ba căn nhà lá, một căn chứa lương thực, một căn Đình Đình và em gái ở, còn lại một căn là hai người anh dân thêm cậu em trai."
Mạt Mạt nói: "Sao lại nghèo như vậy? Đình Đình cũng có phụ cấp mà, chẳng phải hai người anh trai của cô ấy cũng rất giỏi sao?"
Vân Kiến giải thích: "Bởi vì phải trả tiền, mỗi năm phải nuôi em gái và em trai đi học, còn phải trả món nợ còn thiếu của cha mẹ lúc qua đời nữa."
Mạt Mạt thở dài: "Cũng không dễ dàng, các anh trai của cô ấy thấy em nói thế nào?"
Vân Kiến tắt nụ cười: "Không đồng ý, còn cố tình đến tìm em nói chuyện, nói là đã trèo cao rồi, nhà của họ không có cái phúc phần đó, kêu em hãy từ bỏ Đình Đình, họ còn tìm Đình Đình và dọa cô ấy rằng em có tiền, sau này ở trong nhà Đình Đình sẽ không có địa vị, lỡ như em thay lòng thì sẽ hủy hoại cả đời của cô ấy."
Trong đáy mắt Mạt Mạt hiện lên sự ấm áp: "Đó là người anh tốt, trong lòng của họ Đình Đình mới là quan trọng nhất, họ sợ Đình Đình sẽ bị tổn thương."
Vân Kiến gật đầu: "Ừm, vì vậy em đã đảm bảo sẽ không phụ lòng của Đình Đình, tiếc là em đã nói hết lời thì người ta cũng không tin, xem em giống như con sói vậy, suýt chút nữa là đuổi em ra khỏi nhà rồi, cuối cùng em suy nghĩ hay là về nhà trước, chuyện này đường dài mới biết ngựa hay, bây giờ em có nói nhiều lời đẹp de cũng chỉ là nói suông thôi."
Mạt Mạt nhìn Vân Kiến đầy râu ria: "Trong lòng em có tính toán là được rồi." Van Kien gật đâu: "Em biết phải làm thế nào mà, trước khi về em đã tặng quà Tết." "Ừ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận