Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1238. Hoàng Tước 2

Chương 1238. Hoàng Tước 2Chương 1238. Hoàng Tước 2
Mạt Mạt vui vẻ: "Rốt cuộc là vì cái gì chị dâu còn không biết hay sao? Nơi này không có người ngoài, chị dâu không cần kiêng dè."
Vương Thanh cũng cười: "Em nói xem, vì lợi ích, người này thay đổi thật sự nhanh."
Mạt Mạt vắt quần áo: "Cho nên mới nói, chỉ có lợi ích lâu dài, không có kẻ địch mãi mãi, đương nhiên, có khi là giữ vững nguyên tắc."
Vương Thanh: "Lời này của em là nghe trắng ra, nhưng ngụ ý rất sâu."
Mạt Mạt cười, chuyển chủ đề: "Chuyện làm ăn của chị thế nào?"
Vương Thanh nhắc tới chuyện buôn bán, nếp nhăn trên mặt lại nhiều hơn mấy đường: "Chị đang muốn nói chuyện này đó, bây giờ cũng không nhận đặt nữa, thật sự là không làm xuể, chị thật sự không nghĩ tới, vịt ngâm tương sẽ bán tốt như vậy, hai ngày này, còn có người lái xe từ thành phố đến mua nữa, quán ăn của chị thoáng cái đã đắt hàng rồi."
Mạt Mạt: "Chúc mừng chị."
Vương Thanh: "Đều là công lao của em, không có de nghị của em, làm gì chị nghĩ đến chuyện làm vịt ngâm tương, thật không nghĩ tới, chỉ một con vịt ngâm tương sẽ bán được nhiều như vậy."
Mạt Mạt: "Em cũng không dám tranh công, em cũng nhận được sự chỉ bảo của một người chị dâu ở đại viện trước kia, hai người còn cùng họ nữa, chị dâu Vương chỉ bán dưa muối, bán rất đắt hàng, một năm kiếm được không ít, mấy ngày trước em nhận được điện thoại, theo như những gì nói qua điện thoại, còn đang mở rộng sản xuất, bán ra cả tỉnh rồi."
Mạt Mạt giấu chuyện nghĩ kế cho chị Vương, việc này vẫn nên khiêm tốt chút thì hơn, đừng để đến lúc truyền ra ngoài, cho là cô có thể chọn đá thành vàng. Nếu như thật sự có người tới tìm cô, thì rất phiền phức, vẫn nên khiêm tốn thì hơn.
Vương Thanh cảm khái: "Đều là người tài ba, chị cũng phải học tập theo cô ấy."
Mạt Mạt: "Em tin chị sẽ làm được."
Vương Thanh hăng hái đơn thuần, nhưng mấy ngày nay cô đã lộ mặt rồi, những người coi thường cô trước kia đều chủ động chào hỏi.
Vương Thanh cũng là người, cũng biết hâm mộ, cô ấy không hâm mộ gia thế của Liên Mạt Mạt, ngược lại cô ấy hâm mộ Diệp Phàm, cô ấy cũng đã từng ảo tưởng, cô ấy có thể có sự nghiệp của mình giống như Diệp Phàm.
Vương Thanh thấy Mạt Mạt giặt gần xong rồi, chú ý tới chiếc xe ở cửa: "Xe nhà em mang đi sửa rồi hả? Chị thấy thay đổi rất nhiều đó."
Mat Mat giũ quần áo treo lên: "Đây là xe em được phân khi đi làm, xe còn chưa sửa, em trai em có thể đi bộ, hai ngày nữa mang đi sửa sau."
Vương Thanh nhìn chiếc xe đầy yêu thích: "Cũng không biết lúc nào chị mới có thể mua được xe hơi nhỏ đây."
Mạt Mạt: "Chỉ sợ chị có tiền cũng không nỡ mua."
Vương Thanh cười ha ha: "Vẫn là em hiểu chị."
Mạt Mạt và Vương Thanh nói chuyện trời đất rất hợp nhau, hai người hàn huyên một lúc lâu, Vương Thanh mới về nhà.
Đến buổi tối, Mạt Mạt mới nhớ ra đã quên mất chuyện gì, quên gọi điện thoại cho Từ Li rồi, bây giờ gọi tới, đơn vị của cha mẹ Từ Lị đều đã tan làm rồi, xem ra chỉ có thể đợi đến ngày mai đi làm.
Hôm sau Mạt Mạt đi làm, đi vào đường cái, liếc mắt thấy xe của Kỳ Kỳ, đang đỗ ở ven đường, có một người đàn ông xuống khỏi xe, người đàn ông này Mạt Mạt biết, là trợ lý của Phạm Đông.
Mạt Mạt đi ngang qua, nhìn qua gương chiếu hậu, trợ lý vô cùng cung kính với Kỳ Kỳ.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa, Mạt Mạt mới thu hồi ánh mắt, hành động của nhà họ Kỳ, cũng không biết Phạm Đông có biết hay không, trực giác của Mạt Mạt nói cho cô rằng, Phạm Đông không biết.
Điểm mù của Phạm Đông là ở nhà, mà Kỳ Kỳ chính là điểm mù này, không hề có cảm giác tồn tại, lại đang hiểu rõ anh ta.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ núp đằng sau, Hoàng Tước này cũng là người của nhà họ Kỳ rồi.
Mạt Mạt cảm thấy, tâm tư của nhà họ Kỳ cũng lớn, hiện tại may mắn vùng lên, may mà Trang Triều Dương trả an hue rôi, nếu như chưa trả, ngộ nhỡ có vài việc gì đó, dính dáng đến sẽ không tốt.
Mạt Mạt đến công ty, ngày đầu tiên đi làm, đều đang đọc tư liệu gần đây nhất, buổi trưa xuống lầu, vừa định lên xe, đã bị người khác cản lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận