Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 221. Không biết xấu hổ tới cỡ nào 1

Chương 221. Không biết xấu hổ tới cỡ nào 1Chương 221. Không biết xấu hổ tới cỡ nào 1
Thanh Nghĩa cười trên nỗi đau của người khác nói: "Hướng Hoa bị tố cáo, đã bị cưỡng chế nghỉ học, tiếp nhận điều tra."
Mạt Mạt sửng sốt,"Tố cáo cái gì?"
Thanh Nhân,"Tố cáo quan hệ nam nữ không đàng hoàng, tư tưởng nhân phẩm có vấn đề."
"Anh ta gần đây đắc tội với người khác sao?"
"Không có, gần đây anh ta cực kì cẩn thận, lên lớp cũng không nói nhiều, tan học lập tức rời đi, rất sợ khiến người khác chú ý."
"Anh ta báo cáo người khác, lúc này xem như bị báo ứng."
Thanh Nghĩa nhắc đến chuyện này, Mạt Mạt ngược lại nhớ tới một người, Thanh Nhân thấy chị mình thay đổi cảm xúc,"Chị, chị biết là ai sao?"
"Chị đoán là Tôn Tiểu Mi, cũng chưa chắc lắm, có thể là người khác, đừng quan tâm Hướng Hoa nữa, hai người các em nếu không làm bài tập nữa thì tới giúp chị làm sủi cảo đi."
"Chúng em giúp chị làm sủi cảo." Nói rồi hai anh em song sinh đi rửa tay, nhận lấy chày cán bột từ tay chị mình.
Sủi cao đã gói xong, nhưng mẹ còn chưa về, phải chờ mẹ trở về mới có thể nấu, hai anh em song sinh liên trở vê làm bài tập. Mat Mat lấy ra hộp cơm cực lớn, đổ một tầng bột mì, sắp gọn từng cái sủi cảo, sắp xong một tầng, trải lên giấy da trâu, lại sắp thêm một tầng, hết thảy sắp ba tầng, thu vào không gian, đến ngày mai tới nơi lại lấy ra.
Điền Tình trở về thấy là sủi cảo thì nhíu mày,"Con gái, sao không đợi cha về rồi ăn?"
"Mẹ, trong lòng con biết chừng, cha về còn có thể gói thêm.”
"Thôi vậy, dù sao con quyết định đi, mẹ không càm ràm nữa."
"Vậy con đi nấu sủi cảo."
Điền Tình cảm thấy đau lòng con gái mình, mới mười sáu tuổi mà phải trông coi cả một nhà, quá cực khổ,"Con nghỉ một lát đi, cứ để mẹ làm!"
"Để con làm cho, mẹ, mẹ cũng trở về thay quần áo đi."
Điền Tình cúi đầu xem xét, hôm nay gọt vỏ khoai tây tới trưa, trên người đều là bùn,"Vậy được, mẹ đi thay quần áo khác."
Mười phút sau, sủi cảo đã nấu xong, hai anh em sinh đôi nóng vội, dù cho sủi cảo bỏng đầu lưỡi đau rát thì tốc độ ăn sủi cảo cũng không giảm.
Mạt Mạt sợ chuyện cô giấu sủi cảo bị phát hiện, cho nên gói rất nhiều, cuối cùng còn dư hai đĩa to, hai anh em song sinh liếm môi, ợ hơi một cái, thực sự không ăn được nữa.
Điền Tình đếm sơ qua, còn thừa hơn bốn mươi cái sủi cảo, cười nói: "Ngày mai bốn người các con đều mang cơm đi, hai đứa song sinh và Tiểu Xuyên thì chia mười cái sủi cảo cho mỗi người, mười cái còn lại đều cho chị, chị cực khổ nhất, các con không được có ý kiến đấy!"
Ba anh em lắc đầu,"Không có ý kiến ạ."
Mạt Mạt há to miệng, rốt cuộc không nói ra chuyện xin phép nghỉ.
Mạt Mạt vừa dọn dẹp xong phòng bếp thì cửa sân vang lên, Thanh Nhân đi mở cửa, mặt ra vẻ chán ghét,"Mấy người sao lại tới đây? Cha tôi không có ở nhà."
Tóc Hướng Hoa rối bời, người cũng tiều tụy đi rất nhiều, khẩn cầu,"Bác trai không ở đây, vậy chúng tôi muốn gặp chị cậu."
Thanh Nhân ngăn tại cổng,"Gặp chị tôi làm gì?"
Ngô Mẫn đẩy Thanh Nhân ra,"Không có việc gấp thì chúng tôi tới đây làm gì? Tránh ra."
Thanh Nhân không kịp phòng bị, vấp ngưỡng cửa, bị đẩy lảo đảo, Ngô Mẫn ngăn Thanh Nhân, Hướng Hoa và Liên Thu Hoa thừa cơ đi vào trong sân.
Sắc mặt Thanh Nhân khó chịu, Ngô Mẫn cũng không thèm đếm xia"Con muốn đánh tôi sao, tôi là người lớn, đánh người lớn thì ngày mai tôi sẽ tố cáo cậu."
Thanh Nhân hừ một tiếng, đi vào nhà, Ngô Mẫn đắc ý nhướn mày, đi vào theo.
Điền Tình còn đang kinh ngạc, không hiểu đây là tình huong gì, Liên Thu Hoa và Hướng Hoa, sao vừa mới đến đã yêu cầu gặp con gái của mình.
Mạt Mạt thật không ngờ, Hướng Hoa và Liên Thu Hoa lại chịu mất mặt mà tìm cô giúp đỡ, không đúng, bọn họ vốn làm gì có mặt, tất nhiên sẽ không ngại.
"Tôi chính là người bình thường, không có năng lực gì giúp các người, các người về đi!"
Cho dù Mạt Mạt có năng lực thì cũng sẽ không giúp, nông phu và con rắn, cô biết được, hai người này chính là con rắn độc, cô không ném đá xuống giếng là may rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận