Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 502. Thói quen 2

Chương 502. Thói quen 2Chương 502. Thói quen 2
Hai mươi người trình độ không đồng nhất, học cấp 3 không có gì khác biệt với tốt nghiệp trung học cơ sở, có tốt nghiệp trung học cơ sở, cũng có cấp bậc tiểu học, Mạt Mạt im lặng, được rồi, những người này đều là những thằng nhóc nghịch ngợm năm đó.
Mạt Mạt chia bảng đen làm hai phần, một bên cho trình độ tương đối thấp, một bên cho trình độ trung học.
Bởi vì Mạt Mạt dạy căn cứ theo mỗi người, cuối cùng cho ghi đề tài cũng khác nhau, một tiếng trôi qua rất nhanh.
Mạt Mạt thu lại quyển vở, Trang Triều Dương đeo cho Mạt Mạt cái bao cổ, Đổng Hàng trầm tư một chút: "Mạt Mạt, ngày mai lại làm phiền em đến dạy một chuyến, cũng chia người của lớp khác ra, em xem như này được không, Y Y dạy lớp văn hoá thấp, em dạy lớp văn hoá trung học."
Mạt Mạt sửng sốt: "Học vấn của Y Y so với em không kém là bao, sao lại để cho cô ấy dạy lớp văn hoá thấp?"
Đổng Hàng nói: "Cô ấy biết tự học, nhưng không biết dạy người khác, cô ấy dạy thêm cho anh rồi, có cái anh nghe không hiểu, đến chỗ này của em mới mấy câu đã hiểu rõ, cô ấy không hợp để dạy người khác."
Mạt Mạt bật cười, quả thực Y Y không có tính kiên nhãn, cô ấy không dậy nổi người khác, sẽ nóng nảy, sẽ còn nói những câu chỉ trích nữa, Mat Mat đột nhiên có hơi đồng tình với Đổng Hàng.
Đổng Hàng bị Mạt Mạt nhìn mà ngại ngùng, bản thân anh ta đã không ít lần bị Y Y mắng là dốt.
Mạt Mạt nói: "Được, vậy em về trước đây."
Đổng Hàng gật đầu: "Vất vả rồi."
Mạt Mạt đến cạnh Thanh Nhân, Thanh Nhân lề mà lề mề, chờ lúc Mạt Mạt đi ngang qua, thấp giọng, nhanh chóng nói một câu: "Chị, Lưu Miểu thế nào, mai chị viết cho em đi."
Mạt Mạt nhìn Thanh Nhân chạy đi, thằng nhóc này, thật đúng là để tâm mà.
Chu Thông chờ Thanh Nhân, lúc chỉ còn lại hai người bọn họ, Chu Thông ao ước nói: "Thảo nào mà cậu học tốt như vậy, thì ra là có một người chị lợi hại."
Thanh Nhân kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi, mấy anh em chúng tôi đều là chị tôi dạy."
"Phải rồi, cậu nói gì với chị cậu vậy? Bảo chị ấy mang đồ ăn ngon cho cậu à?"
Thanh Nhân vỗ trán, vừa rồi cậu chỉ nhớ đến Lưu Miểu, sao lại quên mất chuyện chính chứ, trong bụng cậu chẳng có tí đồ đầu mỡ nào, rất thèm!
Mạt Mạt về nhà, Trang Triều Dương ấn Mạt Mạt nằm lên giường, sau đó đun nước nóng rửa chân cho Mạt Mạt, nhìn chân cô không bị sưng, mới yên tâm.
Mat Mat duỗi đôi chân trắng nõn: "Anh nhìn chân em làm gì?" "Nhìn xem có bị sưng lên không? Anh nghe người khác nói, lúc mang thai chân sẽ phù lên bị chuột rút.”
Mạt Mạt cọ xát hai chân: "Đó là vì thiếu dinh dưỡng, anh nhìn em xem có thiếu dinh dưỡng đâu, sẽ không bị chuột rút, về phần chân sưng phù là vì sau khi mang thai lượng máu gia tăng, các chất lỏng 6 giữa các bộ phận cũng tăng lên, em vẫn luôn ăn ít muối, khống chế lượng nước, không sao đâu."
Trang Triều Dương: "Hoá ra là như vậy, vợ à, em biết nhiều thật đó."
Mạt Mạt nói: "Lúc Triệu Tuệ mang thai, chân và bàn chân đều sưng phù, rất đáng sợ, em đã cố ý hỏi bác sĩ.”
"Hoá ra là như vậy."
"Vâng, à, đồng chí Trang Triều Dương, mang vở tới đây, em phải phân chia học sinh."
"Được."
Trang Triều Dương đổ xong nước rửa chân, Mạt Mạt cũng đã chia người xong, thư viết cho Thanh Nhân được một nửa.
Trang Triều Dương xích lại gần, nhìn thoáng qua: "Thằng nhóc này, Lưu Miểu đầu óc chậm chạp, hàng ngày viết thư chẳng phải là được à, trước là quen với sự tồn tại của nó, rồi dần dần thu hẹp khoảng cách."
Mạt Mạt đặt bút xuống: "Đồng chí Trang Triều Dương, không phát hiện ra, anh vẫn rất có kinh nghiệm."
Trang Triều Dương chỉ vào đầu mình: "Không phải là vẫn de kinh nghiệm, là đầu óc, phải dùng đầu óc."
Mạt Mạt nắm lấy tai Trang Triều Dương, lập tức muốn cắn, lại bị tiếng động lầu dưới đập đồ vật làm cho giật nảy mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận