Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1391. Chịu trách nhiệm 1

Chương 1391. Chịu trách nhiệm 1Chương 1391. Chịu trách nhiệm 1
Sắc mặt Tiết Nhã không được tốt: "Em nói chuyện này là sao, đã cắt đứt quan hệ rồi, sao trong lòng chị lại không tàn nhẫn được chứ?"
Mạt Mạt: "Hả?"
Tiết Nhã: "Ai, chị cũng không biết có phải là lại bị lừa hay không, chị nói với em, em phân tích cho chị một chút."
Mạt Mạt nghe vậy như rơi vào trong sương mù, gật đầu: "Chị dâu nói đi."
Tiết Nhã nói: "Vừa rồi chị nhận được điện thoại của bệnh viện quân y, Dương Tuyết sinh rồi, đứa nhỏ sinh non, thân thể không tốt, phải đặt vào trong lồng kính giữ ấm, rất đắt, nhưng người đàn ông mà Dương Tuyết đi theo nhìn thấy đứa nhỏ được sinh ra là con gái, vứt bỏ Dương Tuyết đi rồi, giờ thì hay rồi, một xu cũng không nộp, lúc này mới gọi điện thoại cho chị, chị sợ bị Dương Tuyết lừa gạt, Mạt Mạt, em nói xem có phải thật hay không?"
Mạt Mạt nghe rõ: "Chị dâu, là thật, hôm nay lúc em dẫn Mễ Mễ đi bệnh viện nhìn thấy Dương Tuyết rồi, quả thực cô ta sắp sinh, lại có y tá gọi điện thoại cho chị, bệnh viện sẽ không lừa người khác."
Tiết Nhã tức giận dậm chân: "Thật là nghiệp chướng mà."
Mạt Mạt cũng không biết nên nói cái gì, Dương Phong và Tiết Nhã nói là cắt đứt quan hệ, nhưng cho dù thế nào cũng là con mình sinh ra, hai người này cũng không phải là người lạnh lùng, cắt đứt quan hệ có thể không gặp Dương Tuyết, không để ý tới Dương Tuyết nữa, nhưng thật sự chết rồi cũng sẽ không mặc kệ.
Tiết Nhã cũng không nói với Mạt Mạt nữa, quay người trở về nhà. Mạt Mạt đoán là đi gọi điện thoại cho Dương Phong, lúc Mạt Mạt dọn xong đĩa thức ăn cuối cùng, Tiết Nhã cầm túi đi ra ngoài, đây là muốn đến bệnh viện.
Mạt Mạt thở dài, mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng.
Giờ cơm buổi trưa, Tiết Nhã trở về, tới thẳng nhà Mạt Mạt: "Chị dâu, mới từ bệnh viện trở về à, chị đã ăn chưa?”
Tiết Nhã: "Chị nào có tâm trạng ăn cơm, nghiệp chướng, đứa nhỏ mới được có năm cân, bây giờ vẫn còn đang ở trong lồng giữ ấm, chị hỏi bác sĩ, chí ít phải ở trong lồng giữ ấm một tháng, một tháng cần hơn 300 đồng, bây giờ vẫn còn đang thiếu tiền bệnh viện, chị tới đây muốn mượn em một chút, buổi tối Dương Lâm trở về, chị trả lại cho em."
Mạt Mạt đã nghe Tùng Nhân nói, sổ tiết kiệm nhà họ Dương, tiền đều ở trong tay Dương Lâm, thằng nhóc Dương Lâm này lợi hại, sợ cha mẹ lại mềm lòng, dứt khoát nắm giữ tài chính trong nhà, mỗi tháng sẽ đưa cho mẹ một ít tiền phí sinh hoạt, muốn mua cái gì phải ghi vào trong sổ.
Mạt Mạt đứng dậy: "Em đi lấy cho chị ngay đây." Mat Mat nói xong đi đến ngăn kéo bên bàn trà, trong ngăn kéo có không ít tiền, đếm ra được 400 đồng đưa cho Tiết Nhã: "Chị dâu, từng này đủ không?"
Tiết Nhã nhìn chằm chằm vào ngăn kéo ở bàn trà: "Mạt Mạt, em cứ để tiền ở đây, em không sợ mất à?"
Mạt Mạt cười: "Đại viện an toàn mà, không mất được."
Mạt Mạt biết ý tứ của Tiết Nhã, sợ bọn nhỏ lấy, nhưng Mạt Mạt không trả lời ở phương diện này, mấy đứa nhỏ nhà Mat Mạt, cô biết, Tùng Nhân và An An còn lâu mới tự lấy tiền của nhà, về phần Thất Cân, càng sẽ không.
Tiết Nhã cười, biết mình quan tâm vớ vẩn rồi, khẽ cười, xếp tiền lại: "Vậy chị về bệnh viện trước, buổi tối chị mang tiền sang."
Mạt Mạt: "Em không vội dùng, lúc nào chị đưa cũng được."
Tiết Nhã: "Vậy chị đi trước."
Mạt Mạt: "Vâng."
Buổi tối, Tiết Nhã trở về một chuyến, Dương Lâm cũng tan học về, sắc mặt không dễ nhìn lắm, hai cô bé nhà họ Dương đang ra sức giảm cảm giác tồn tại xuống trước mặt Dương Lâm.
Lúc Dương Lâm tới, cả nhà Mạt Mạt đang dùng cơm, Mạt Mạt hỏi: "Ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì tới đây ăn chút đi."
Dương Lâm cũng không khách khí, tự ngồi xuống cầm bát xới cơm.
Tùng Nhân hỏi: "Hai con bé nhà cậu đâu? Gọi đến đây ăn cùng."
Dương Lâm: "Không cần phải để ý đến bọn nó, hai đứa nó ăn rồi."
Tùng Nhân: "Hai đứa nó ăn rồi, sao cậu không ăn?"
Dương Lâm nhịn không được mắt trợn trắng, thật sự cũng không giấu diếm: "Tức quá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận