Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1174. Đề khó 2

Chương 1174. Đề khó 2Chương 1174. Đề khó 2
Đề khó 2
Tùng Nhân đánh liên tục ba trận đều thắng cả ba, vì vậy mới bị thương, nếu không đánh hai trận cũng không bị thương rồi, việc này cũng rất lợi hại rồi.
Trong lúc Tùng Nhân đang tái hiện lại cảnh tượng lúc đó thì Mạt Mạt nhìn thấy bộ dạng rất bình tĩnh của Dương Lâm nên trêu ghẹo: "Cháu không sợ dì sẽ không cho Tùng Nhân chơi với cháu sao?”
Đáy mắt Dương Lâm hiện lên nụ cười: "Không sợ, nếu như dì không muốn để Tùng Nhân chơi với cháu thì lúc ban đầu sẽ không để Tùng Nhân tiếp xúc với cháu, cháu biết cháu không trốn khỏi con mắt của dì đâu."
Mạt Mạt tụt hứng rồi: "Cháu cũng thành thật ghê."
Nụ cười dưới đáy mắt Dương Lâm càng lớn hơn, Mạt Mạt khẽ cười một cái: "Được rồi, các con xuống dưới lầu chơi đi!"
Tùng Nhân: "Dạ."
Buổi chiều Mat Mạt nhìn thấy đám trẻ con bị đánh đứng ở cửa đại viện, muốn bước vào lại ngại, Mạt Mạt đã quen rồi, đánh nhau chính là cách thức giao lưu tình bạn giữa đám con trai trong đại viện!
"Vào đây hết đi!"
Nhận được lời mời của Mạt Mạt, năm sáu đứa trẻ lúc này mới bước vào trong nhà, nhìn thấy Tùng Nhân còn gông cổ lên: "Đừng hiểu lâm, chúng tôi đến đây tìm cậu thi đấu đó."
Mạt Mạt cố nhịn mới không bật cười thành tiếng, cái ý chí kỳ cục này cũng thú vị thật đấy.
Tùng Nhân xua tay tỏ vẻ chê bai: "Các cậu quá yếu rồi, không đánh nữa."
Mạt Mạt cảm thấy cô ở phòng khách có chút bất tiện, ánh mắt của bọn trẻ đều nhìn về phía cô!
Mạt Mạt bế Thất Cân đi lên lầu, ở trên lầu đọc sách, cứ cách một lúc lại nghe thấy tiếng cãi vã ở dưới lầu.
Mạt Mạt cũng không xuống dưới lầu đi quản, cô tin Tùng Nhân có thể xử lý được, đột nhiên không còn tiếng cãi vã nữa, dưới lầu đặc biệt yên tĩnh, Mạt Mạt dóng tai lên nghe cũng không còn tiếng đánh nhau, cô không chịu nổi bước xuống lầu xem.
Mạt Mạt nhìn thấy đám nhóc con đều đứng ngay trước ghế sô pha thì ra là Trang Triều Dương về rồi, cả bọn con trai đều không dám cử động.
Trang Triều Dương nghe thấy tiếng xuống lầu, nhìn thấy vợ, đôi mày lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn.
Tùng Nhân thở phào một hơi và đùa giỡn: "Cha, con có thể ngồi xuống rồi chứ!"
Trang Triều Dương lạnh lùng đưa mắt qua: "Dẫn theo bạn của con đi ra ngoài chơi, sau này không được cãi nhau trong nhà!”
Tùng Nhân bĩu môi, đâu phải là cậu bé muốn cãi nhau đâu: "Con biết rôi."
Đám nhóc đang đứng cảm thấy Trang Liên Ninh đột nhiên cao lớn hơn, lúc cha của Trang Liên Ninh về thì cảm giác quá khủng khiếp rồi, chân của chúng run lẩy bẩy mà Trang Liên Ninh vẫn còn cười cợt đùa giốn, lễ ra cãi nhau xem sau này nghe lời ai, bây giờ cảm thấy nghe lời của Trang Liên Ninh cũng không tệ.
Mạt Mạt chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của bọn trẻ, cô mừng thầm, Trang Triều Dương đã trở thành người trợ giúp cho con trai làm đại ca rồi.
Tùng Nhân đã dẫn người đi, trong nhà không còn ai, Trang Triều Dương tháo nút áo, cởi bỏ áo ngoài: "Cũng là trong nhà mát mẻ."
Mat Mat cầm lấy chiếc áo ngoài: "Đó là do máy lạnh trong nhà đến rồi."
Trang Triêu Dương đứng dậy: "Anh vẫn chưa được nhìn thấy máy lạnh đó, để anh xem thử."
Trang Triều Dương nhanh chóng quay trở vê: "Máy lạnh thật là thần kỳ"
Mạt Mạt nói: "Vì vậy phải phát triển công nghệ, công nghệ phát triển rồi mới có thể tiện lợi cho cuộc sống"
Mat Mat ngồi xuống bên cạnh Trang Triều Dương và hỏi tiếp: "Anh bàn giao xong chưa?"
Trang Triều Dương uống ừng uc hai ly nước rồi mới nói: "Bàn giao xong rồi, lẽ ra tối hôm qua đã được về nhà rồi, nhưng mà sáng sớm hôm nay có cuộc họp nên buổi chiêu mới ve được."
Mat Mạt nói: "Anh vừa đến đã họp ư?"
Trang Triều Dương dựa vào ghế sô pha: "Liên quan đến vấn đề sắp xếp các chiến sĩ xuất ngũ, đúng rồi bà xã, em đã từng bị người ta làm khó chưa?"
Mạt Mạt hỏi: "Nghe anh hỏi như vậy, xem ra anh đang bị làm khó rồi."
Trang Triều Dương kê đầu: "Đúng vậy, vừa đến đã cho anh cái de khó rồi!"
Mạt Mạt hỏi: "Đề khó gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận