Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1199. Đối tượng chán ghét 1

Chương 1199. Đối tượng chán ghét 1Chương 1199. Đối tượng chán ghét 1
Đối tượng chán ghét 1
Dương Tuyết cũng kinh ngạc, lúc nãy suýt chút nữa cô ta đã bị xe đụng rồi, đưa hai tay chặn ngay trước xe, nửa ngày trời vẫn chưa định thần trở lại.
Mạt Mạt phanh xe lại, nhanh chóng quay đầu qua nhìn Thất Cân đang được Tùng Nhân bế. Thất Cân không bị hoảng sợ, cậu bé đang tò mò nhìn về phía trước, Mạt Mạt thở phào một hơi, hỏi bọn trẻ: "Không đụng trúng chứ?"
Tùng Nhân: "Mẹ, tụi con không sao."
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cô cũng bị đụng trúng, cũng lo bọn trẻ cũng bị thương.
Dương Tuyết đứng nửa ngày trời mới định thần lại, giữ lấy lồng ngực đang đập thình thịch, đặt đôi tay xuống võ võ cái cửa sổ: "Cái đó, tôi đứng ở trước cửa cả buổi sáng rồi, tôi là con gái của nhà họ Dương, cô có thể dẫn tôi vào trong không?"
Mạt Mạt nghe thấy câu này liền tối sâm mặt lại, câu đầu tiên Dương Tuyết nên nói không phải là lời xin lỗi sao?
Dương Lâm nhìn người chị đa phần đều sống trong miệng của cha mẹ liền thu ánh mắt lại: "Dì Liên, không cần quan tâm đến cô ta, chúng ta vào trong thôi!"
Chiếc xe không có cách âm nên Dương Tuyết đứng ở bên ngoài nghe thấy rất rõ ràng! Dương Tuyết nắm chặt cái kính chiếu hậu, đôi mắt sau mái tóc tối sầm lại, Dương Lâm chính là khắc tỉnh của cô ta.
Mạt Mạt không muốn quan tâm đến Dương Tuyết và cũng không quan tâm, cô vẫy tay với chiến sĩ đứng gác cổng: "Qua đây giúp đỡ một chút, giúp tôi kéo cô ta ra."
Chiến sĩ đứng ở trước cửa nhìn nhau một cái, người mới đến đại viện đối xử với họ cũng không tệ, bình thường lúc mua trái cây, đi ngang cổng lớn cũng để lại cho họ một chút, cũng rất quan tâm đến họ nên nhanh chóng đi qua đó kéo Dương Tuyết ra.
Dương Tuyết nhìn Mạt Mạt ra vẻ khó tin, trong lòng của Dương Tuyết, vị nữ chủ nhân của nhà này có lẽ là người lương thiện mềm lòng, nếu không thì một người khó giao tiếp như Dương Lâm sao lại có thể quan tâm chứ.
Nhưng bây giờ là tình huống gì đây, cô lạnh lùng nhìn cô ta, trong đáy mắt chỉ có sự khó chịu.
Dương Tuyết ngơ ngác, chẳng lẽ cô ta đã nghĩ sai ư2
Dương Tuyết lập tức lắc đầu, cô ta không có sai, nhất định là Dương Lâm, là Dương Lâm đã nói xấu cô ta Ở sau lưng, Dương Tuyết muốn đưa tay nắm lấy Mạt Mạt: "Cô nghe tôi nói, lời của Dương Lâm không đáng tin, nó sợ tôi về nhà giành tài sản nên nó không muốn tôi ve nhà, tôi biết cô là con người lương thiện mà, tôi cầu xin cô giúp tôi, nếu cô không giúp tôi thì cha mẹ con tôi không có đường sống đâu."
Khuôn mặt Mạt Mạt càng lạnh lùng hơn: "Tôi chỉ tin vào những gì con mắt tôi nhìn thấy, sau này tránh xa chiếc xe của tôi một chút, nếu như muốn tự sát thì cũng hy vọng cô tránh ra đại viện này ra."
Tiểu chiến sĩ đã đến rồi, Dương Tuyết ở phía sau hét lớn, Mạt Mạt cũng không nghe, cô đạp ga phóng vào trong đại viện.
Tùng Nhân thấy Dương Lâm tối sâm mặt lại vẫy vẫy tay: "Người anh em, cậu hãy yên tâm đi, chúng tớ tin cậu mà."
Sắc mặt Dương Lâm đã tốt hơn một chút, cậu bé cười nói: "Tớ không phải đang suy nghĩ đến lời của Dương Tuyết, là cha mẹ tớ, Dương Tuyết cứ bám riết như vậy thì người buồn nhất chính là cha mẹ của tớ."
Dương Lâm mím môi, cậu bé vẫn còn quá nhỏ, lại quá yếu ớt, nếu như lớn mạnh hơn một chút thì có thể tự mình giải quyết Dương Tuyết rồi.
Mạt Mạt quay đầu qua nhìn Dương Lâm: "Chuyện của Dương Tuyết chỉ có cha mẹ cháu mới giải quyết được, cháu đừng suy nghĩ nữa, lúc nãy cháu cũng thấy ánh mắt của Dương Tuyết rồi, cô ta rất hận cháu."
Dương Lâm đã biết từ lâu rồi, đó giờ Dương Tuyết chỉ muốn cậu bé chết, chỉ cần cậu bé chết đi thì nhất định Dương Tuyết có thể về nhà, đó chính là người chị gái tốt của cậu bé.
Mạt Mạt thấy Tùng Nhân muốn nói gì đó liền nhẹ nhàng lắc đầu, suy nghĩ của Dương Lâm rất trưởng thành, gia đình cô có thể đưa ra lời đề nghị nhưng không thể giúp đỡ Dương Lâm, cũng không thể can thiệp suy nghĩ của cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận