Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1672. -

Chương 1672. -Chương 1672. -
Thanh Xuyên cười: "Mẹ cũng nói như vậy, mẹ vợ em đã sai người đi nghe ngóng rồi."
Mạt Mạt nói: "Chị cũng giúp em hỏi thăm một chút."
Thanh Xuyên: "Cảm ơn chị."
Mạt Mạt cười: "Hai chị em mình thì khách sáo cái gì."
Mạt Mạt cúp điện thoại của Thanh Xuyên, cũng coi như là nhận được tin tức mới nhất rồi, chính phủ muốn xây kiến trúc có tính biểu tượng, như vậy nhất định là sẽ kêu gọi thương nhân kiến trúc, đây chính là tin tức mắt thấy tai nghe.
Mạt Mạt không nghĩ tới việc sẽ bán tin tức, cô từ chối nhận ơn huệ của thương nhân kiến trúc, huống chi lúc Lý Vinh Sinh kêu gọi thương nhân, cô đã giới thiệu một số thương nhân kiến trúc rồi, được một ít ơn huệ rồi.
Hiện tại trong tay Mạt Mạt đã nắm giữ không ít ơn huệ. Những người này sau này đều phải trả lại cho cô.
Mạt Mạt cầm điện thoại lên, gọi điện thoại về thủ đô, nhờ người tìm giúp Tứ Hợp Viện.
Mạt Mạt cúp điện thoại, cảm thấy sai người tìm người thật phiên phức, không có một cái công ty môi giới chính quy nào đó, muốn tìm nhà hay gì đó đều rất tốn sức. Hiện tại nếu như thông báo tuyển dụng hay bán nhà cửa đều phải chờ tin, mặc dù đã có một trang tin nhỏ chuyên viết mua bán nhà, nhưng tin tức vẫn quá ít.
Sau đó mấy ngày, Mạt Mạt vẫn tránh người như cũ, cuối cùng hận không thể ở nhà làm việc, mà mà đại viện không phải ai cũng đều có thể đi vào, Mạt Mạt cũng có thể được một chút nhàn rỗi.
Mạt Mạt vẫn luôn chờ Lý Vinh Sinh kêu gọi thương nhân xong, nhưng lại chờ được mẹ của Lý Vinh Sinh xảy ra tai nạn xe cộ, cũng may Chương Vĩ tay chân nhanh nhẹn, nhưng cũng đã bị gãy chân.
Mạt Mạt nhận được điện thoại, vội vàng đến bệnh viện thăm hỏi, mẹ Lý cũng đã gặp nhiều tai nạn, cũng không lớn tuổi hơn Mạt Mạt là bao, nhưng Mạt Mạt đi vào phòng bệnh nhìn thấy mẹ của Lý Vinh Sinh, người thật giống như đã già đi không ít, lúc này vừa mới bồi dưỡng thân thể tốt hơn chút thì lại thất bại rồi.
Vốn dĩ đã tổn thương nặng nề đến sinh lực lại còn làm phẫu thuật, khiến cho người ta có cảm giác hình như đã già đi mười mấy tuổi, người không lớn tuổi hơn Mạt Mạt mấy nhưng ngược lại nhìn thì giống như bậc cha chú của Mạt Mạt vậy.
Phẫu thuật xong, thuốc tê cũng hết tác dụng, đang phải chịu khổ sở, đau đến mức phải cắn chặt khăn tay.
Lý Vinh Sinh thấy vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu, đều nói vết thương trên người con cái thì mẹ càng đau hơn, thật ra ngược lại cũng như vậy.
Mạt Mạt đặt hoa quả xuống, kéo Lý Vinh Sinh ra khỏi phòng bệnh: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Vinh Sinh lau nước mắt: "Em cũng không biết, lúc em nhận được điện thoại, đã đang làm phẫu thuật rồi, bây giờ mới được bao lâu, mẹ em đã phải chịu khổ như vậy, đều tại em không tốt, em không chăm sóc tốt cho mẹ, khiến cho bà ấy xảy ra chuyện."
Mạt Mạt hỏi: "Chương Vĩ thì sao?"
Lý Vinh Sinh nói: "Chương Vĩ còn có việc, nên em để cho cậu ấy đi làm việc trước."
"Chương Vĩ nói như thế nào?"
Lý Vinh Sinh: "Chương Vĩ nói xe đột nhiên lao rất nhanh đến, cậu ấy cũng không biết chuyện gì xảy ra, tài xế gây chuyện cũng không bắt được, lúc ấy chỉ có thể đưa mẹ em đến bệnh viện trước."
Mạt Mạt cau mày, ở niên đại này muốn bắt được tài xế gây ra chuyện thật sự rất khó, chính là vì chưa có camera, lúc đó chỉ xem đến người bị thương, ai còn nhớ kỹ xe, nhớ kỹ biển số xe thì sao chứ, làm giả thì coi như xong rồi.
Lý Vinh Sinh thật sự đã nghĩ đến điểm ấy cho nên mới càng nổi giận.
Mạt Mạt lại cảm thấy đây không phải chuyện đơn giản, mẹ của Lý Vinh Sinh sớm không có chuyện, muộn không có chuyện, làm sao bây giờ lại xảy ra chuyện: "Chị cảm thấy em vẫn nên điều tra thêm."
Lý Vinh Sinh gật đầu: "Em biết rồi, em nhất định sẽ điều tra thêm."
Mạt Mạt bảo Lý Vinh Sinh quay lại chăm sóc mẹ Lý, cô cũng ở một lúc rồi vê nhà.
Bây giờ bị thương đụng đến gân cốt, lên lầu cũng không được, Lý Vinh Sinh đã mua nhà từ trước, Mạt Mạt không nghĩ tới lại mua ở gần đại viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận