Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 636. Tên lừa đảo 2

Chương 636. Tên lừa đảo 2Chương 636. Tên lừa đảo 2
Lưu Miểu không hiểu mánh khoé của Tùng Nhân, đứng dậy đẩy giấy da trâu đến trước mặt Tùng Nhân: "Cái mũi của Tùng Nhân thật thính, dì mang gà quay đến cho Tùng Nhân này."
Tùng Nhân chưa bao giờ ăn gà quay, nhưng đã nếm qua gà rồi, gà mang theo này nhất định có thể ăn: "Mẹ."
Mạt Mạt đè tay Tùng Nhân đang rục rịch lại: "Buổi tối rồi ăn."
Sau đó Mạt Mạt hỏi Lưu Miểu: "Gà quay ở đâu thế?"
Lưu Miểu cười: "Của bác Ngô tốt bụng của ông nội em, hoá ra bác ấy là đầu bếp, ông nội em thích ăn gà nướng, kiếm được gà sẽ tìm bác ấy để làm, lần này kiếm được không ít gà, đều đưa cho bác ấy làm."
Lưu Miểu còn phải đến nhà Thanh Bách, nói thêm mấy câu rồi tạm biệt.
Mạt Mạt tiễn Lưu Miểu trở về, giấy da trâu đã mở ra, Tùng Nhân ghé vào trên bàn trà: "Mẹ, con không ăn, con chỉ ngửi, thật là thơm!"
Mạt Mạt còn lâu mới bị Tùng Nhân lừa, cầm lấy gà quay, đến nhà bếp, một ánh mắt cũng không để lại cho Tùng Nhân, Tùng Nhân sửng sốt, thấy mẹ đi rồi, vội vàng đi theo.
Mạt Mạt nhìn thời gian, đã bốn giờ rồi, có thể nấu cơm, bắt đầu ra tay bóc gà quay, bụng Tùng Nhân kêu uc uc ánh mắt này phải gọi là đáng thương.
Mạt Mạt bóc ba miếng thịt đưa cho Tùng Nhân, cậu bé vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn mẹ."
Tùng Nhân xoay người chạy ra ngoài, đưa miếng lớn cho Vân Kiến, miếng vừa đưa cho Vân Bình, cuối cùng còn một miếng nhỏ giữ lại cho mình, Mạt Mạt lén nhìn, không tệ, Tùng Nhân còn nhớ kỹ quả lê của Khổng Dung.
Vân Kiến cúi đầu nhìn miếng thịt gà lớn trong tay, lại nhìn ánh mắt trông mong của Tùng Nhân, quả quyết đưa vào trong miệng.
Tùng Nhân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Vân Bình, Vân Bình vẫn luôn lấy anh trai làm chuẩn, cũng ăn.
Tùng Nhân cúi đầu nhìn miếng thịt nhỏ nhất trong tay, vừa rồi thật vui vẻ, bây giờ miệng bứt rứt, nuốt vào trong, iu xìu ngồi trên ghế, tự hỏi nhân sinh.
Buổi tối ăn cơm xong, Mạt Mạt rửa ba quả cà chua, hai quả to một quả nhỏ hơn chút, Tùng Nhân cướp lấy bê vào phòng.
Trang Triêu Dương đặt quyển sách trên tay xuống: "Tùng Nhân cho cha một quả."
Tùng Nhân đưa quả nhỏ nhất cho cha, trong tay cầm một quả lớn, Trang Triều Dương nhìn cà chua trong tay: "Quả lê của Khổng Dung Tùng Nhân quên rồi à?"
Tùng Nhân che quả lớn nhất trong ngực, bĩu môi: “Tên lừa đảo."
Mạt Mạt hỏi: "Sao lại là tên lừa đảo?"
Tùng Nhân: "Lần trước Tùng Nhân học quả lê của Khổng Dung, sau đó cha để lại quả lớn nhất cho con, hôm nay Tùng Nhân tiếp tục làm như vậy, cậu Vân Kiến không cho con, đồ lừa gạt."
Mạt Mạt trừng mắt với Trang Triều Dương, đều tại anh, cuối cùng đã làm gì cho Tùng Nhân, bây giờ để nó nhớ kỹ như vậy.
Lỗi này đã định là của Trang Triều Dương rồi, anh cũng không nghĩ tới thằng nhóc này sẽ nhớ kỹ như vậy, trong lòng Trang Triều Dương thầm mắng Vân Kiến, thằng nhóc kia cố ý.
Cuối cùng Trang Triều Dương bị lừa, buổi tối giải thích cho Tùng Nhân vì sao cha lại đưa quả lớn trả lại cho Tùng Nhân, cậu bé đã hiểu rõ rồi, nhưng lại bắt đầu mô thức vì sao, cuối cùng Trang Triều Dương phải dùng thủ đoạn cứng rắn để đối phó với Tùng Nhân: "Còn hỏi vì sao nữa thì hôm nay tự ngủ."
Trong lòng Tùng Nhân còn thật nhiều câu hỏi vì sao, Mạt Mạt thấy con trai nhìn về phía cô, lập tức nhắm mắt giả chết.
Tùng Nhân thở dài, bò vào trong chăn: "Mẹ, đừng giả vờ."
Mat Mạt: "..."
Hai giờ chiều ngày hôm sau, Mạt Mạt gặp Hướng Húc Đông, ông ta không thấy Hướng Tịch ở nhà Mạt Mạt, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Mạt Mạt, Hướng Tịch không tới đây sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận