Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1388. Khí phách 2

Chương 1388. Khí phách 2Chương 1388. Khí phách 2
Khí phách 2
Người sĩ quan đi rồi, Mễ Mễ cầm lấy cái hộp lặng người đi, An An tiến đến gần và ở bên cạnh Mễ Mễ.
Mấy ngày qua, Mạt Mạt luôn ở bên cạnh Mễ Mễ, như thể sợ Mễ Mễ bị sốc sẽ xảy ra vấn đề, cũng may hai ngày qua rất bình thường, Mễ Mễ kiên trì đi cùng cha đoạn đường cuối cùng, Mạt Mạt cũng không ngừng đi theo.
Hôm nay mới coi như kết thúc toàn bộ, Mạt Mạt hỏi Trang Triều Dương: "Khi nào anh mới đi?"
Trang Triều Dương nhìn đồng hồ: "Có thể là ăn trưa xong, buổi chiều mới đi."
Mat Mat thấy mới tám giờ rưỡi nên đứng dậy nói: "Tranh thủ vẫn còn chút thời gian, anh với em đi mua một chút đồ trang trí căn phòng của Mễ Mễ, con gái phải có căn phòng giống của con gái, còn quần áo và giày dép của Mễ Mễ nữa, đúng rồi, còn có mền, đồ chơi, tính ra phải mua khá nhiều đồ đạc đó!"
Trang Triều Dương đứng dậy: "Lay cái viết ghi lại.
Mạt Mạt lấy giấy bút ra: "Đi thôi."
"Được thôi."
Mat Mat và Trang Trieu Dương làm việc rất có hiệu quả, Mạt Mạt mua từng thứ một, thứ mua nhiều nhất chính là đồ chơi. Trang Triêu Dương: "Sao không mua nhiêu quân áo một chút?"
Mạt Mạt thở dài: "Con bé Mễ Mễ lúc này cần có người ở bên cạnh, cô bé lại không thể giao tiếp bình thường với những đứa trẻ khác, đồ chơi rất là quan trọng, còn quần áo thì hãy mua mấy bộ màu sắc sẫm màu một chút, cha của cô bé vừa mới qua đời, màu tươi sáng quá cũng không thích hợp."
Trang Triều Dương: "Anh đúng là sơ ý, phương diện này đúng là không hiểu lắm, vợ, chuyện trong nhà cực khổ cho em rồi."
Mạt Mạt lắc đầu: "Em không cực khổ, em có mẹ nuôi giúp đỡ mà, chỉ là bây giờ có thêm Mễ Mễ thì không thể để Tiết Nhã chăm sóc nữa, trước khi là con của chiến hữu, mọi người giúp đỡ chăm sóc không thành vấn đề, nhưng bây giờ chúng ta là người giám hộ, gửi cho Tiết Nhã cũng không thích hợp”
Trang Triều Dương nói: "Đúng vậy, hay là đợi Mễ Mễ khỏe hơn một chút thì đưa đến trường mẫu giáo đi! Tuổi của cô bé cũng không còn nhỏ nữa, còn không đến trường mẫu giáo sẽ bị tụt lại đấy."
Mạt Mạt nói: "Em cũng nghĩ như vậy, nhưng mà trước hết phải giải quyết vấn đề lỗ tai của Mễ Mễ đã, em đã gọi điện thoại cho Thẩm Triết rồi, nhờ nhà họ Thẩm hỏi nước ngoài xem tình trạng của Mễ Mễ có trị được không, nếu có thể thì em định đưa cô bé ra nước ngoài một chuyến."
Trang Triều Dương: "Hồi âm của nhà họ Thẩm thì vân phải chờ đợi, trước hết hãy lắp cái máy trợ thính cho Mễ Mễ đãi! Ít nhất có thể giao tiếp một cách bình thường."
Mạt Mạt: "Được, ngày mai em sẽ đưa Mễ Mễ đến bệnh viện lắp vào."
Trang Triều Dương ừ một tiếng, lại nói: "Còn thứ gì sót lại chưa mua không?”
Mạt Mạt đếm lại: "Còn một ít đồ dùng sinh hoạt nữa, những đồ nội thất khác thì đặt làm là được rồi."
Trang Triều Dương hỏi: "Vợ, em định đặt làm nội thất gì?"
Mạt Mạt nói: "Tủ quần áo và giường của bé gái, em còn chuẩn bị làm một cái bàn học, giá sách, gần giống với phòng của mãy đứa nhóc Tùng Nhân."
Tùng Nhân nhớ đến cậu con trai út: "Thất Cân có cần chia phòng ra không, đi theo các anh trai cũng không phải cách!"
Mạt Mạt nói: "Thất Cân vẫn còn nhỏ, đi theo các anh cũng tốt, đợi vài năm tới năm tuổi đã."
Trang Triều Dương: "Ừ."
Mạt Mạt đã mua quá nhiều đồ đạc, chất đầy cả chiếc xe, tới nhà phải khiêng mấy chuyến, Tùng Nhân và Trang Triều Dương bận rộn suốt nửa ngày trời mới trang trf xong.
Căn phòng của Mễ Mễ, Mạt Mạt không có để thứ gøì có màu sắc sặc sỡ, thứ duy nhất thu hút chính là bình hoa và một hồ cá nhỏ, để căn phòng có thêm chút sức sống, cũng để Mễ Mễ không còn cô đơn nữa.
Quần áo gì đó Mạt Mạt chuẩn bị giặt sạch, giặt sạch sẽ mới mặc.
Buổi trưa ăn cơm, Mễ Mễ cũng ăn rất ít, nhưng có thể mở miệng ăn cơm cũng là hiện tượng tốt, buổi chiều An An ở bên cạnh Mễ Mễ.
Mạt Mạt gọi Tùng Nhân đến giúp cô giặt quần áo, quần áo đã giặt gần hết rồi, Mạt Mạt nói: "Mấy ngày nay đã xin nghỉ phép, ngày mai con và An An hãy đến trường đi học đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận