Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1712. -

Chương 1712. -Chương 1712. -
Đi bộ nửa tiếng, Liên Quốc Trung không có chuyện gì, nhưng người chịu khổ là Mat Mạt và nhân viên phía dưới, đều đã ở phía Nam quen, ở Đông Bắc thật sự lạnh.
May mà đều mặc áo lông và quần lông, nếu không thì đã bị lạnh đến choáng váng rồi.
Mạt Mạt lo lắng cho con trai út, không nghĩ tới, Thất Cân cũng rèn luyện từ nhỏ, thân thể này cũng thực sự không tồi.
Liên Quốc Trung dừng lại trước cửa một nhà, rất nghèo, căn nhà làm bằng bùn rơm, trong sân cũng không có thứ gì có giá trị lớn, thứ có giá trị lớn duy nhất chính là mấy con gà mái.
Liên Quốc Trung đi vào trong sân, người trong nhà nghe được tiếng vang thì đi ra ngoài, nhìn thấy Liên Quốc Trung tâm trạng vô cùng phức tạp, nhưng Liên Quốc Trung đã tới rồi.
Lần trước Liên Quốc Trung đã nói qua ý đồ đến đây, người của nhà này đều nhìn về phía Mạt Mạt.
Liên Quốc Trung cũng không kiêu ngạo giới thiệu con gái của mình, sợ khiến cho chiến hữu trong lòng khó chịu suy nghĩ nhiều, thật ra sự lo lắng của Liên Quốc Trung là dư thừa, từ lần trước sau khi Liên Quốc Trung rời đi, thì bọn họ đã nghĩ thông suốt rồi, tính mạng của đứa nhỏ mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều không quan trọng. Mat Mạt nhìn cô bé, vô cùng gây, bị bệnh tật giày vò tra tấn trong thời gian dài, hai mắt đứa nhỏ còn có thể sáng ngời như thế, cũng là hiếm thấy.
Trong nhà có bệnh án, người của Mạt Mạt ghi chép lại, đối chiếu, xác nhận là thật, sau đó đợi đến bệnh viện kiểm tra lại, là có thể đưa cô bé đến bệnh viện rồi.
Bệnh của cô bé thật ra có thể chữa trị, thiếu là chỉ thiếu tiền.
Người nhà này biết đứa bé có thể được cứu, vui đến phát khóc, nhất là biết, số tiền này không cần trả, nếu như muốn báo đáp, thì lại làm từ thiện nhiều hơn, giúp đỡ những người khác cần giúp đỡ nhiều hơn, nhiệt tình giúp đỡ mọi người cũng là làm việc thiện cho bản thân mình, nhiều người làm việc thiện, sức mạnh cũng nhiều hơn.
Hôm nay Mạt Mạt còn phải ghé thăm mấy nhà, có rất nhiều việc, cũng không ở lâu đã đi, lấy số điện thoại của người được uỷ thác ở thôn, chờ khi nào bên Mạt Mạt chứng thực xong là có thể gọi điện thoại thông báo, không cần Mạt Mạt xử lý chuyện này mà lại chạy một chuyến.
Lần này có không ít người cần thăm hỏi, không phải một ngày là có thể hoàn thành, buổi chiều cả đoàn người đã trở về rồi.
Như vậy thời gian lái xe đi thăm hỏi là vài ngày, tất cả bọn nhỏ đều đã được thăm hỏi, người của Mạt Mạt đi làm.
Bây giờ không còn chuyện của Mạt Mạt, người của cô sẽ làm tốt.
Mạt Mạt cũng không nhàn rỗi, lôi kéo Thất Cân đến đại viện.
Những năm này nhà Y Y chưa từng di chuyển, ngược lại chức vị lại được thăng lên, chức vị của Thanh Nhân vẫn không thay đổi, hiện tại chế độ càng nghiêm khắc, thăng chức thật sự khó khăn.
Mạt Mạt lôi kéo Thất Cân, xa cách đã rất nhiều năm, cô lại trở về rồi, đại viện vẫn là đại viện kia, năm đó lúc xây dựng cũng là mới, những năm này cũng không thay đổi gì.
Mạt Mạt nhớ lại, cũng không cần người khác đưa về, nhìn con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ, Mạt Mạt dẫn Thất Cân đi vào.
Đại viện có nhiều gương mặt mới, những người cũ đã đi rồi, sắp hai mươi năm rồi, người trong đại viện, đã chuyển ngành từ lâu rồi.
Mạt Mạt xe nhẹ đường quen đến tiểu viện nhà Đổng Hàng, tiểu viện nhà anh ta chưa từng thay đổi, đã nhiều năm như vậy vẫn luôn ở đây, nhà Thanh Nhân cũng đã chuyển đến bên này.
Cha mẹ Đổng Hàng đều đã về hưu, hai người già cũng đang dưỡng lão ở đại viện!
Hôm nay Mạt Mạt tới, cố ý gọi điện thoại, Y Y ở nhà, vẫn đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Mạt Mạt tới, là người đầu tiên chạy ra ngoài.
Mạt Mạt ngược lại muốn đến nhà Thanh Nhân trước, đáng tiếc, hôm nay Thanh Nhân phải ở quân đồn, Lưu Miểu cũng có công việc, Mat Mạt tới nhà Y Y trước.
Tiên Y Y dẫn Mạt Mạt vào nhà, Mạt Mạt chào hỏi với hai vợ chông Dương Diệp: "Cháu chào bác trai bác gái, đây là đồ bổ dưỡng cháu mang tới cho hai người."
Đồ bổ dưỡng trong tay Mạt Mạt là vừa mới mua, trong nhà có người già, hai tay trống không thì không hay.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Dương Diệp thân mật lôi kéo Mạt Mạt ngồi xuống: "Nhiều năm không gặp, con bé này vẫn không hề thay đổi một chút nào, bản lĩnh cũng không nhỏ, tin tức liên quan tới cháu, chúng ta đều biết đó!"
Cha Đổng Hàng nói tiếp: "Đứa nhỏ này giỏi, đứa trẻ này giỏi giang."
Mạt Mạt quả thực nhận chính mình là đứa trẻ giỏi giang, nhưng vẫn phải khiêm tốn nói: "Cháu còn phải tiếp tục cố gắng mới được."
Y Y bưng hoa quả đi ra, đặt ở trước mặt Mạt Mạt: "Cậu đã trở thành người mà tớ ngưỡng mộ rồi, còn cố gắng nữa, tớ sắp không với tới nữa rồi."
Mạt Mạt cười khẽ một tiếng: "Làm gì có khoa trương như cậu nói vậy."
"Tớ nói cũng không khoa trương, cậu ấy à, thêm mấy năm nữa là thành nhà từ thiện lớn rồi."
Điểm ấy Mạt Mạt thừa nhận, sau này cô nhất định nhà từ thiện lớn: "Đừng nói đến tớ nữa, mây năm này cậu cũng không tệ, bác sĩ Tiền."
Y Y ngược lại có chút thiên phú trên phương diện y học, mấy năm này, ở bệnh viện cũng có chút tên tuổi, còn rất trẻ đã lăn đến vị trí chủ nhiệm rồi, cũng lợi hại.
Y Y xua tay: "Không có cách nào so sánh với cậu được."
Mạt Mạt: "Cậu cũng đừng khen tớ nữa, còn khen nữa là tớ không ở nổi mất."
Y Y cười khanh khách, Mạt Mạt này, da mặt vẫn còn có chút mỏng.
Buổi trưa Đổng Hàng về, hỏi Mạt Mạt Trang Triêu Dương và Tùng Nhân, Đổng Hàng nhắc đến hai đứa sinh đôi nhà mình mà buồn phiền, Tùng Nhân đã vào quân đội rồi, hai thằng nhóc thối này còn đang lăn lộn ở trường học!
Mặc dù đã rất nhiều năm rồi Đổng Hàng không cùng Trang Triều Dương so con cái nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà so sánh, cuối cùng cũng không muốn ngược đãi chính mình nên đã đổi đề tài.
Thất Cân là trọng điểm của sự chú ý, Đổng Hàng hỏi Thất Cân một vài vấn đề, Thất Cân giống như ông cụ non trả lời giọt nước cũng không lọt, hơn nữa có vài vấn đề, Thất Cân còn có thể nghiên cứu thảo luận với Đổng Hàng.
Đổng Hàng càng kìm nén sự đau khổ trong lòng, cùng là trẻ con, làm sao chênh lệch lại lớn như vậy? Buổi chiêu, Mat Mat để quà lại cho Y Y, chờ Mạt Mạt đi rồi, Dương Diệp hỏi: "Bộ đồ trang điểm này bao nhiêu tiền?"
Y Y hí hoáy, trong nhà cô ấy có họ hàng nước ngoài, nên biết nhiều một chút: "Chí ít phải 1000."
Dương Diệp vỗ ngực, 1000 đồng, vậy thì cũng quá là nhiều, chỉ có mấy cái lọ nhỏ như vậy, Dương Diệp nhìn đồ trang điểm đầy phức tạp: "Thật sự là khác biệt, bà chủ lớn chính là khác biệt, tiền ở trong mắt người ta cũng không phải là tiền."
Y Y cũng cảm khái, hai mươi mấy năm trước, người mà cô ấy không vừa mắt, về sau lại thành bạn bè, hiện tại thành bà chủ lớn, sự thay đổi này thật sự là quá lớn.
Cô ấy là bạn của Mạt Mạt từ lúc vừa bắt đầu đã đơn thuần không ít, có thể duy trì quan hệ bạn bè nhiều năm như vậy đã không dễ dàng.
Y Y cảm kích Mạt Mạt, không có Mạt Mạt, thì đã không có cô ấy của ngày hôm nay, nhưng hai người không ngang bằng, cho dù là bạn bè, cô ấy và Tề Hồng vẫn có chênh lệch.
Te Hồng mới là người bạn đơn thuần nhất của Mạt Mạt, Y Y sờ đồ trang điểm, như này cũng tốt, như này là tốt rồi.
Nhà Thanh Nhân cách nhà Y Y không xa, tuy nhiên mấy năm không gặp Lưu Miểu, sự thay đổi của cô ấy không phải một chút, cô gái ngốc nghếch năm đó, bây giờ đã có thể tự mình đảm đương công việc, cũng không tiếp tục là cô y tá nhỏ bé nữa, là bác sĩ Lưu rôi.
Từ nhỏ Thanh Nhân đã hiểu chuyện hơn so với Thanh Nghĩa, trưởng thành rồi cũng sâu sắc hơn so với Thanh Nghĩa, hai năm này thì càng vậy hơn, quen nghiêm mặt, cười lên, thật đúng là gượng gạo.
Mạt Mạt chế giễu: "Em và anh rể em thật sự là trái ngược nhau, trước kia mỗi ngày anh rể em đều xụ mặt, bây giờ thì khoé miệng luôn có ý cười, em thì ngược lại, càng ngày càng nghiêm túc."
Thanh Nhân nhéo mặt: "Trưởng thành rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận