Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1432. Động Cơ 2

Chương 1432. Động Cơ 2Chương 1432. Động Cơ 2
Trên đường đến đồn cảnh sát, Mạt Mạt cảm thấy thời gian trôi qua chậm vô cùng, nhìn những cây cột điện bên ngoài cửa sổ, trong lòng cô khó chịu vô cùng, bây giờ mà ở tương lai thì tốt biết bao, ở đâu cũng có camera, nhất định có thể nhanh chóng truy tìm được chiếc xe bỏ trốn.
Nhưng bây giờ là thời đại này, thực sự nếu có người cố tình trốn thì quả thực như mò kim đáy bể.
Đến đồn cảnh sát, Tùng Nhân cũng ở đó, đang viết lời khai, thân phận của Trang Triều Dương bày ra đó, đi vào tìm Đồn trưởng,"Con gái tôi bị bắt cóc rồi."
Đồn trưởng nhìn thấy Trang Triều Dương cũng ngây ra.
Trang Triều Dương, anh ta đã từng gặp lúc làm điều tra hộ khẩu lần trước, len lén nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt Trang Triều Dương có chút dọa người.
Trang Triều Dương vốn xuất thân lính trinh sát, tuy rằng sau này làm pháo binh, nhưng nền tảng thì vẫn đầy đủ, đích thân gọi Tùng Nhân lại hỏi chuyện,'Động cơ của hai người đó là nhằm vào Thất Cân hả?"
Bây giờ thời gian cấp bách, Tùng Nhân cũng không phí lời nữa,"Cha, bọn chúng là nhằm vào Thất Cân, lúc con đánh nhau với bọn chúng, hai người đó vẫn còn xông vào Thất Cân, nếu như không phải An An lôi Thất Cân chạy vào trong đám đông thì Thất Cân đã bị bắt rồi."
Trang Triều Dương nén giận trong lòng, lại hỏi Tùng Nhân thêm mấy câu hỏi nữa, trí nhớ của Tùng Nhân không tốt như của Thất Cân, đừng thấy Thất Cân nhỏ bị dọa cho sợ, nhưng đứng bé này bên ngoài rất bình tĩnh, lúc Trang Triều Dương hỏi xong thì Thất Cân nói,"Cha, con nhớ biển số xe."
Trang Triều Dương xoa đầu Thất Cân,"Giỏi lắm."
Có biển số xe rồi, Trang Triều Dương yêu cầu bản đồ khu vực gần đây, cầm lấy bút vẽ hai con đường,'Hai con đường này một con đường ra khỏi thành phố nhanh nhất, một con đường gần bến xe lửa nhất, bây giờ gọi điện thoại cho đồn cảnh sát ở hai con đường này, sắp xếp mấy người đứng ở ngã tư, thấy biển số xe thì ngăn lại, số người còn lại thì cứ đi theo hai con đường này để điều tra, rồi phái thêm người chặn ở bến xe lửa và mấy con đường ra khỏi thành phố."
Đồng trưởng bị phán đoán dứt khoát mạch lạc của Trang Triều Dương chỉnh phục, vội vàng ra lệnh xuống dưới.
Từng cuộc từng cuộc điện thoại gọi ra ngoài, Đồn trưởng lại chạy lại,"Thủ trưởng, còn chỉ thị nào nữa ông ạ.”
Trang Triêu Dương đứng dậy,"Tôi cũng đi cùng các anh."
Tùng Nhân vội nói to,"Cha, con cũng đi."
Mạt Mạt kéo áo Trang Triều Dương, ý tứ rất rõ ràng, cô cũng muon đi.
Trang Triều Dương lắc đầu,"Thất Cân bị sợ hãi, em ở đây với Thất Cân, anh với Tùng Nhân đi là được."
Mat Mạt nhìn con trai út, thả tay ra"Nhất định phải đưa Mễ Mễ về."
Trang Triều Dương gật đầu,Ừ."
Trang Triều Dương lái xe rời đi, Mat Mat bế con lên cũng không về nhà mà đợi luôn ở đồn công an, cô hết lần này đến lần khác nói với bản thân, Trang Triều Dương lợi hại như vậy, nhất định sẽ đưa được Mễ Mễ về, nhất định không có vấn đề gì, Mạt Mạt có niềm tin vào Trang Triều Dương.
Thất Cân ở trong lòng mẹ, được an ủi không ít, An An cũng ngồi bên cạnh.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại ba mẹ con, vô cùng yên tĩnh, lòng Mạt Mạt bình tnh lại không ít, suy nghĩ xem là ai làm.
Trong đầu Mạt Mạt lần lượt hiện lên một đồng người, nói thật, Mạt Mạt và Trang Triều Dương thực sự không đắc tội ai cả, cho dù là có mâu thuẫn cũng không đến nỗi bắt con.
Vừa nghĩ đến bắt con thì Mạt Mạt lại càng lo lắng cho Mễ Mễ, nhẫn nhịn nỗi xúc động muốn khóc, trong lòng hận không thể đâm cho kẻ đứng sau trăm nghìn nhát dao, nhưng Mạt Mạt phải bình tĩnh, nhất định phân tích ra ai muốn làm như vậy.
Mạt Mạt không bỏ ra bất cứ ai có mâu thuẫn với cô, cuối cùng chỉ còn lại hai người, Phạm Đông và ông cụ Kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận