Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 278. Lo được lo mất 2

Chương 278. Lo được lo mất 2Chương 278. Lo được lo mất 2
Lo được lo mất 2
Bả vai Mạt Mạt rung lên, sau khi cô sống lại đến giờ vẫn chưa từng khóc, trong lòng có quá nhiều chuyện bị đè nén. Hôm nay mở miệng, tiếng khóc này làm thế nào cũng không thể ngừng lại được: "Hu hu, mẹ, con nhớ cha mẹ, con thật sự nhớ cha mẹ mà. Lúc nào con cũng nhớ cha mẹ hết, cho dù có ở trong giấc mơ con vẫn nhớ về gia đình mình, con sợ lắm, con thật sự rất sợ, con sợ đây không phải là sự thật, hu hu."
Mạt Mạt khóc đến mức không thể phân biệt được thật giả, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn rồi lại chìm vào trong giấc mộng của chính mình, thế nào cũng không tỉnh lại được.
Căn nhà vốn không lớn, tiếng khóc của Mạt Mạt còn lấn át cả tiếng khóc của Thanh Nghĩa. Liên Quốc Trung vừa nghe thấy tiếng khóc liền biết có gì không ổn rồi.
Liên Quốc Trung bỏ gậy xuống bước vào trong, Mạt Mạt đã khóc đến ngất đi, bàn tay còn nắm chặt lấy áo mẹ, làm thế nào cũng không chịu thả ra làm cho Điền Tình vội đến cuống lên.
"Ông Liên, mau đến xem con gái chúng ta bị gì rồi này?"
Liên Quốc Trung lật mí mắt con gái lên xem, quan sát một hồi mới thở phào nhẹ nhõm: "Con bé này khóc nhiều quá nên ngủ thiếp đi rồi." Điên Tình vân không yên lòng: "Anh không lừa em đấy chứ?"
"Anh lừa em làm gì hả? Thật không sao hết, nhưng mà tại sao con bé này lại khóc rồi?"
Điền Tình chỉ mãi lo cho con gái, cũng không để ý con gái đã nói gì, chỉ nhớ rõ: "Con bé này là tự trách, cho rằng vì nó nuông chiều mà làm hư Thanh Nghĩa."
Liên Thanh Nghĩa có thể hiểu được con gái mình: "Nhất định là con bé không chỉ vì chuyện này đâu."
Điên Tình vỗ đầu: "Xem trí nhớ của em này, em cũng không nhớ rõ con bé nói cái gì nữa, hình như là nó nói nhớ chúng ta, rồi là sợ cái gì đó."
Liên Quốc Trung nghe mà như lạc vào trong sương mù, con bé này to gan như thế, còn biết sợ cái gì nữa sao?
Điền Tình đau lòng lau nước mắt cho con gái, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương đầy nước mắt, trong lòng đau xót: "Đã bao nhiêu năm rồi không nghe con bé này khóc, trong lòng em như nát ra luôn. Là em đã sơ ý, quên mất rằng con bé cũng chỉ là một đứa trẻ."
Liên Quốc Trung thở dài, ông ấy quanh năm không ở nhà, ông ấy phải nên tự trách mình mới đúng: "Mọi người đã vất vả rồi."
Thanh Nghĩa được anh ba đỡ tới, đau đến mức trán ướt đẫm mồ hôi, giọng cũng khàn khàn: "Cha, chị con sao vậy ạ?"
Liên Quốc Trung lạnh mặt: "Con còn có mặt mũi nhac đến chị con nữa à, ông đây không muốn nhìn thấy con."
Nước mắt Thanh Nghĩa chảy thành hàng: "Con sai rồi, cha, con thật sự nhận ra sai lầm rồi, sau này con sẽ không bao giờ như thế nữa, thật sự sẽ không."
Liên Quốc Trung không muốn nghe, đóng sầm cửa lại. Thanh Nghĩa ôm cổ Thanh Nhân: "Anh, có phải em thật sự sai rồi không?"
Thanh Nhân: "Không phải em mới nói em đã biết mình sai rồi à? Sao em lại đi hỏi anh?"
"Em muốn nghe anh nói."
Thanh Nhân thở dài: "Quả thật là sai, là lỗi của em, nhưng mà anh cũng có trách nhiệm, là do anh không quản em cho tốt."
Từ nhỏ Thanh Nghĩa đã rất ngỗ ngược, trong nhà này cậu là người ngông cuồng nhất. Nếu như cha có đánh cậu thì cậu cũng chỉ là khuất phục mà không phải là thật sự bị thuyết phục, hoàn toàn không tự ý thức được sai lầm của mình. Nhưng bởi vì chị gái vì tự trách mà khóc, anh trai cũng nói cậu sai rồi, mẹ càng không che chở cho cậu, Thanh Nghĩa mới bắt đầu trầm tư suy nghĩ, từ trong nội tâm nghĩ rằng lần này mình đã thật sự sai rồi, sai lầm lớn.
Điền Tình đắp chăn cho con gái rồi cùng chồng đi ra ngoài, Liên Quốc Trung cầm thuốc lá đi ra ngoài hút thuốc, Điền Tình cam rượu thuốc đi đến phòng con trai.
Thanh Nghĩa nằm sấp trên giường, trong miệng cắn chặt gối đầu, sắc mặt tái nhợt. Điền Tình rất đau lòng nhưng vẫn nhân tâm nói: "Đáng đời."
Thanh Nghĩa nhả ra, cúi đầu, rầu rĩ nói: "Mẹ, con sai rồi."
Điền Tình thở dài: "Con à, con hoàn toàn không hiểu tấm lòng của bậc làm cha làm mẹ, con biết không, con làm như vậy đã làm cha và mẹ tổn thương biết bao nhiêu không? Con à, con là một phần của gia đình này, không phải là một mình con, vậy nên trước khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ."
Thanh Nghĩa lại sụt sit khóc: “Mẹ ơi, con..."
Điền Tình ngắt lời: "Con cũng đừng nói gì nữa, con không còn nhỏ nữa, tự mình hiểu rõ là được. Cha mẹ không thể ở bên con mãi được, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phải đi trước con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận