Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 160. Đi đến thành phố D 2

Chương 160. Đi đến thành phố D 2Chương 160. Đi đến thành phố D 2
Trương Ngọc Linh trực ban trở về, Mạt Mạt đang ngồi thêu hoa: "Mẹ đang muốn tìm con đây."
"Mẹ nuôi, có chuyện gì không ạ?"
Trương Ngọc Linh cởi áo khoác, ôm Mạt Mạt nói: "Sắp đến sinh nhật của ông ngoại con rồi, ngày thứ ba mẹ muốn về thành phố D một chuyến. Ông ngoại con dặn mẹ nhớ dẫn con về."
Cái mà Mạt Mạt nghĩ đến đầu tiên là, thành phố D là thành phố ven biển, hải sản nhiều, cô có thể tích trữ thêm một ít thức ăn trong không gian. Đây là cơ hội hiếm có khó tìm, vậy nên vui vẻ nói: "Vậy để ngày mai con xin nghỉ."
Trương Ngọc Linh nói: "Nhưng mà vừa đi vừa về tính ra phải mất một tuần đấy, có làm chậm trễ việc học của con không, con sắp phải thi đại học rồi?"
"Không bị ảnh hưởng gì đâu ạ, thời gian bây giờ chỉ là ôn tập thôi. Con chỉ cần cầm tài liệu theo để tự ôn tập là được rồi."
"Được rồi, sáng ngày mốt mẹ sẽ đón con. Đúng rồi, Mạt Mạt, mẹ có thổi phồng cái tay nghề nấu nướng của con rồi nên còn phải làm cả một bàn tiệc để chúc mừng sinh nhật ông ngoại đấy."
Đúng lúc Mạt Mạt không biết nên chuẩn bị quà tặng gì: "Được mài Mẹ nuôi, cha nuôi có đi cùng không ạ?"
"Cha con không đi đâu, lần này mẹ chỉ dẫn theo con với Khâu Hiểu thôi, chỉ may mẹ con đi thôi."
Mạt Mạt nán lại thêm một lúc nữa mới dẫn em trai rời đi. Về nhà nấu cơm xong, cô ở trong phòng mình thu dọn hành lý. Thành phố D là ở phía nam, mang theo hai bộ quần áo đơn giản là được, giày thì mang giày da mẹ nuôi đưa cho cô, lại mang thêm một đôi giày vải nữa là được. Chủ yếu là vấn đề ăn uống trên tàu, đến thành phố D phải ngồi tàu hỏa hai ngày một đêm, thời gian ăn uống trên tàu là cố định, hơn nữa thức ăn lại rất đắt không có lời.
Thanh Xuyên vẫn nhìn chị gái mình chuẩn bị đồ đạc, có vẻ mất hứng: "Chị, chị lại muốn đi nữa à?"
"Sao thế, không nỡ xa chị à?"
"Dạ."
"Ngoan nào, chờ chị về chị mang đồ ăn ngon về cho em. Em ở nhà phải nghe lời, cũng không được quậy phá giống hai anh của em, với cả đừng có sinh bệnh nữa nhé."
"Em biết rồi."
Mạt Mạt dọn đồ xong liền nói: "Em giúp chị dọn bàn đi, mẹ sắp về rồi."
Mạt Mạt dọn thức ăn ra xong thì Điền Tình và cặp song sinh cùng nhau trở về, chờ mọi người ngồi xuống bàn ăn, Mạt Mạt mới nói cô muốn đi đến thành phố D mừng thọ.
Điền Tình không vui cho lắm: "Con sắp phải thi đại học đấy, nhất định phải đi à?"
Mạt Mạt gật đầu: "Mẹ, con muốn đi." Cơ hội lân này quá hiểm có, có thể mười năm tới, cô cũng sẽ không đi ra ngoài được nữa. Hơn nữa mắt thấy bão táp sắp tới, cô cũng muốn đánh liều một phen, lấy về một ít lương thực. Nếu như thật sự không lấy được lương thực thì lấy thêm một chút hải sản cũng tốt.
Điền Tình chỉ đành thở dài, con gái bà quá có chủ ý, chồng mình ở nhà còn có thể quản được một chút, còn một mình bà ấy ở nhà thì cơ bản đều là nghe theo con gái mình. Vậy nên đành miễn cưỡng trả lời: "Đừng làm chậm trễ việc học đấy."
Mạt Mạt hôn Điền Tình một cái: "Con biết mẹ là tốt nhất mà."
"Con đừng có rót canh an thần cho mẹ nữa, mẹ nói cho con biết, lúc đi ra ngoài phải chú ý an toàn, không được rời khỏi mẹ nuôi con." Điền Tình lo lắng dặn dò.
Mạt Mạt liên tục cam đoan: "Con tuyệt đối không rời khỏi mẹ nuôi nửa bước, mẹ cứ yên tâm đi."
Cặp song sinh vô cùng ghen ty, ăn cơm tối xong ngay cả chén bát cũng không giúp Mạt Mạt thu dọn, ngày hôm sau đi học cũng không đợi Mạt Mạt, đem lòng ghen ty phát huy một cách tối đa.
Mạt Mạt cũng lười để ý đến cặp song sinh trong lòng không cân bằng này, về đến nhà cô liền chuẩn bị không ít thức ăn, suy nghĩ một chút lại mang theo ba cây lạp xưởng.
Cặp song sinh không có ở nhà, Mạt Mạt đưa cho em trai út mười đồng và phiếu lương thực năm cân cho em trai cất giữ: "Nếu như buổi trưa đói bụng thì đi tới quán ăn quốc doanh mua chút thức ăn nhé. Bây giờ đã đến thời điểm khảo nghiệm em rồi, trong một tuần bắt đầu từ ngày mai, em phải quản lý số tiền này thật tốt, trở về chị sẽ kiểm tra lại sổ sách."
Thanh Xuyên gần như kích động, chị gái để cho mình quản tiền đấy, liền vỗ ngực nhỏ: "Chị, nhất định em sẽ quản lý tiền thật tốt, không để cho các anh trai tiêu xài bậy bạ đâu."
Mạt Mạt cười: "Chị tin tưởng em mà, nhưng mà em phải đồng ý với chị, chờ chị đi rồi mới nói cho các anh của em biết nhé."
Ngày hôm sau, lúc cặp song sinh biết chuyện thì Mạt Mạt đã đến ga tàu hỏa rồi. Cặp song sinh nhìn tiền trong tay em trai út, nhìn thấy đó mà lại không sờ được, trong lòng vô cùng ngứa ngáy nhưng cũng không dám cướp, thằng nhóc này cũng ghê gớm lắm! Nhất định là chị gái cố ý rồi.
Trương Ngọc Linh cầm vé giường nằm, là hai giường ở tầng dưới. Mọi người lên tàu, cất hành lý xong, Mạt Mạt mới đánh giá cả khoang tàu này. Trong khoang tàu này cũng không có bao nhiêu người, trong thời đại này, người có thể nằm giường nằm nếu không phải là nhân viên làm việc thì chính là có quan hệ, người bình thường rất ít người có thể mua được.
Mấy giường bên trên phía này cũng rất nhanh đã có người lên, đó là hai anh chàng trẻ tuổi. Mạt Mạt cũng không chú ý, cô cầm sách thiếu nhi kể chuyện cho Khâu Hiếu. "Liên Mat Mạt?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận