Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1255. Thái Độ 1

Chương 1255. Thái Độ 1Chương 1255. Thái Độ 1
Thẩm Triết,"Nghe em nói như vậy thì chuyện hôm nay làm lớn ra là đúng rồi."
Mạt Mạt gật đầu: "Đương nhiên là đúng rồi, anh không phát hiện ra là chúng ta vừa vào, có một số người cứ nhìn em quan sát sao? Đây đều là đang suy đoán quan hệ của anh và em, bây giờ thì tốt rồi, công khai rõ ràng, cũng không còn phiền phức nữa."
Thẩm Triết bật cười,'Lần này em nổi tiếng rồi, vẫn sẽ có phiền phức, mọi người đều biết em là em họ của anh rồi, có người sẽ muốn thông qua em để lôi kéo quan hệ."
Mạt Mạt cười giống như hồ ly,"Em đã nghĩ đến từ lâu rồi, anh họ, anh cho rằng đại viện là ai cũng có thể đi vào sao?"
Thẩm Triết giơ ngón tay cái,'Lợi hại, nghĩ rất toàn diện mọi mặt."
Mạt Mạt,"Em là luật sư mà, không nghĩa chu toàn mọi mặt sao có được, anh thì sao? Lâu như thế rồi nghe ngóng được tin tức gì chưa?"
Thẩm Triết nói không được lạc quan lắm "Có không ít người coi trọng miếng đất của tổng giám đốc Vương, vị trí của miếng đất này rất được, gần cảng nhất, mọi người đều đang để ý nó đó!"
Mạt Mạt,"Thế thì có được nó không dễ rồi, miếng đất của tổng giám đốc Vương sao lại có được vậy?"
Thẩm Triết,"Tổ tiên truyền lại, hóa ra là nhà tổ của ông ay diện tích rất lớn, sau đó ông ay lại mua hết đất của hàng xóm xung quanh nên trở thành một miếng rộng như vậy, sau đó lại theo sự phát triển của đặc khu, miếng đất này lại có giá trị khổng lồ."
Mat Mạt"Xem ra tổng giám đốc Vương này cũng rất có đầu óc."
Thẩm Triết,"Ừ, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, anh đưa em về nhà trước, tránh cho Trang Triều Dương lát nữa giết tới đây."
Mạt Mạt phì cười,'Anh ấy sẽ không tới đây đâu."
Thẩm Triết,"Tuần này không về hả?"
Mat Mạt,"Dạ, đi họp rồi ạ."
"Cậu ấy bận rộn quá."
Mạt Mạt cười, cùng Thẩm Triết đi ra khỏi bữa tiệc.
Mạt Mạt về đến nhà, đám trẻ con đang xem tivi, Mạt Mạt lên lầu tắm rửa, xuống lầu gọi đám trẻ con đi ngủ.
Mạt Mạt đợi các con vào phòng hết, tắt đèn rồi mới vào phòng ngủ.
Thất Cân không ngủ cùng Mạt Mạt, đứa bé Thất Cân này thích ở cùng các anh hơn, Mạt Mạt cũng đỡ chuyện, buổi tối còn có thể xem giấy tờ một lúc nữa.
Hôm sau là chủ nhật, Mạt Mạt hiếm có ngủ một giấc ngủ nướng, lúc ngủ dậy đám trẻ con đã chơi ở sân đại viện rồi.
Mạt Mạt nấu cơm xào đồ ăn, ra ngoài gọi các con, ngoài sân không có người, nhìn lại thì mây đứa đều ở nhà họ Dương, mấy đứa trẻ đang vây lấy hai cô bé, sắc mặt của Dương Lâm lạnh lùng.
Mạt Mạt nhận ra hai cô bé này, con gái của Dương Tuyết, hai cô bé này càng gầy hơn, sắp gầy trơ xương rồi, trên người còn có vết thương, đứa lớn trên mặt còn in vết năm ngón tay, quần áo rách rưới, đầu tóc cũng rối bù, trong mắt hai đứa trẻ tràn đầy sợ hãi.
Mạt Mạt nhớ tới Hướng Tịch, trái tìm co rút, ánh mắt tìm An An, cảm xúc mới bình ổn trở lại.
Thất Cân cách xa nhất, nhìn thấy mẹ, kéo tay anh trai, Tùng Nhân nhìn Dương Lâm,"Bác Dương và thím Dương không ở nhà, đến nhà tớ ăn cơm đi!"
Dương Lâm lắc đầu,'Không cần, bọn cậu về nhà đi, tớ để ý hai đứa bé này."
Tùng Nhân biết khuyên không nổi Dương Lâm, đưa các em về nhà, Mạt Mạt đợi các con vào nhà mới hỏi,"Chuyện gì vậy?"
Tùng Nhân nói: "Buổi sáng cảnh vệ gọi điện thoại cho bác Dương, nói hai cô bé đó thấy bọn họ thì gào cứu mạng, hai bác Dương đích thân tới cửa lớn đưa về, sau đó hai người tức giận bừng bừng đi ra ngoài, cự thể như thế nào con cũng không biết."
Mạt Mạt thở dài, người lớn làm sai, người khổ mãi mãi đều là trẻ con,"Nhanh ăn cơm."
Tùng Nhân và An An ăn sáng xong thì lại tới nhà họ Dương chơi cùng Dương Lâm, Thất Cân không đi, nhóc con nằm trên sô pha, không biết đang suy tư gì nữa, Mạt Mạt hỏi cũng không nói gì, chỉ là ngoan ngoãn ngôi đó. Mạt Mạt đã không biết phải làm sao với cậu nhóc này, đi làm việc của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận