Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 430. Tiết sương giáng 2

Chương 430. Tiết sương giáng 2Chương 430. Tiết sương giáng 2
Mạt Mạt: "Nào chỉ là không tệ, thằng nhóc này có đầu óc làm ăn, cầm quân phiếu của anh chắp nối với đồng chí bán thịt, lần trước người ta còn giữ lại tảng mỡ cho nó."
Trang Trieu Dương: "Anh đã nhìn ra rồi, thằng nhóc này thật sự không muốn làm lính, giống như Thanh Nghĩa, một lòng một dạ suy nghĩ làm sao để mua bán, anh thật sự buồn phiền mà, nhà anh không có ai làm ăn hết!"
Mạt Mạt: "Đây cũng không phải là vấn đề di truyền, cũng có người trời sinh đã như vậy rồi."
Trang Triều Dương đắp chăn cho Mạt Mạt: "Mặc kệ nó, chúng ta ngủ đi!"
"Vâng."
Sáng hôm sau, Mạt Mạt rời giường. Trên cửa sổ đã kết sương giá rồi. Mạt Mạt khoác áo choàng đứng trước cửa sổ, trên mặt đất đã phủ một lớp trong suốt mỏng như lụa, sương giá xuống rồi, Mạt Mạt liếc nhìn ngày trên lịch, hôm nay vừa vặn là tiết sương giáng.
Mạt Mạt không nhịn được mở cửa sổ ra, a một tiếng có thể thấy khí rõ ràng, nhiệt độ âm rồi.
Hôm nay Khởi Hàng phải đi mua đồ ở thị trấn, cho nên không cần huấn luyện, đang ngủ nướng, Mạt Mạt để cơm mà Trang Triều Dương đã hâm nóng lên mặt bàn mới đánh thức cậu. Khởi Hàng xoa cánh tay: "Lạnh quá."
Mat Mạt bày biện bát đũa: "Tiết sương giáng rồi, từ hôm nay trở đi nhiệt độ sẽ không còn trên 0 độ nữa, nhanh rửa tay rồi ăn cơm, lát nữa còn bắt xe đến thị trấn nữa."
"Há, vâng."
Mạt Mạt cơm nước xong xuôi, Khởi Hàng thu dọn bát đũa, cô lấy ra hai phiếu trứng gà còn sót lại đưa cho Khởi Hàng: "Mua cả về, phải rồi, nếu như lần này lòng heo còn dư nhiều thì mua hết về."
"Biết rồi, mợ út."
Khởi Hàng cầm tiền và phiếu vác sọt đi xuống lầu.
Mat Mạt mặc áo khoác đến nhà Tê Hồng: "Sương giá rồi, cải trắng nhà cô nên thu hoạch rồi, nếu không thu hoạch thì đóng băng mất, vậy thì dự trữ không tốt."
Te Hồng vừa ngủ dậy, hà hơi một cái: "Thu, buổi trưa Triệu Hiên về rồi thu."
"Tôi bảo Triều Dương cũng đến giúp nhé!"
"Được!"
Tiểu Lưu đến gõ cửa: "Chị dâu, có người mang hộ cho chị túi hàng, đặt ở chỗ tôi rồi này."
Tề Hồng cười: "Cuối cùng đã tới, tôi cũng đã chờ mấy ngày nay."
Mạt Mạt: "Không phải gửi bưu điện à?"
"Không, mẹ tôi tìm người mang hộ đến đây, đi cùng tôi lây túi hàng đi."
"Được”"
Mẹ Tề nhờ người mang hộ cho Tề Hồng không ít đồ, hai túi hàng lớn, hai người đều là phụ nữ có thai, thực sự xách không nổi, chỉ có thể làm phiền Tiểu Lưu hỗ trợ đưa tới một chuyến.
Tề Hồng tiễn Tiểu Lưu đi rồi, không kịp chờ đợi mở túi hàng ra, một túi đầy vải bông, Mạt Mạt ước lượng bằng mắt, khoảng ba trượng.
Tề Hồng giơ một cái túi bông lên, Mạt Mạt cầm lấy, nhiều hơn 5 cân, đủ làm hai bộ quần áo trẻ con và chiếc chăn nhỏ rồi.
Những cái khác là cho Tề Hồng, có quần áo và giày còn có áo khoác.
Bên trong một cái túi khác đều là đồ ăn, sữa lúa mạch nguyên chất, đồ hộp, thịt khô, đường đỏ, 20 cân gạo là hết rồi.
Te Hồng ngồi trên ghế: "Trẻ con có mẹ là hòn ngọc quý, mẹ tôi thật sự quá tốt rồi."
Mạt Mạt gật đầu, quả thực rất tốt, ba trượng vải rất khó kiếm được: "Cô mau thu dọn đi, một đống đồ như thế có mỗi mình cô dọn thôi."
Tề Hồng miễn cưỡng ngồi trên ghế: "Không vội, nghỉ ngơi một lát."
Mat Mạt: ".. Nhìn tư thế này của cô là muốn chờ Triệu Hiên về thu dọn phải không?"
Tê Hồng: "Rõ ràng như vậy sao?" "Ưm."
Te Hồng cười khúc khích đứng lên, cầm một lọ đồ hộp, thịt khô có mười mấy cân, lại cắt cho Mạt Mạt một ít, còn chia cho cô một ít đường đỏ: "Những thứ này cô cam về."
Mạt Mạt xua tay: "Đây là cho cô bồi dưỡng cơ thể, tôi không cần."
"Nhanh cầm đi, nếu như cô không nhận, tôi làm sao có thể không biết xấu hổ mà đến nhà cô ăn ngon được."
"Cô đã nói như vậy rồi, xem ra tôi chỉ có thể nhận lấy"
"Nhanh lấy đi."
Tê Hồng muốn thu dọn nhà, Mạt Mạt cầm theo đồ về nhà, Liên Thu Hoa đang ôm con đợi ở cửa ra vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận