Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1663. -

Chương 1663. -Chương 1663. -
Mat Mat nghe mà thấy trong lòng chua xót, Tôn Nhuy không thể sinh con lại mất đi lòng tin với đàn ông, cho nên không có suy nghĩ gì, thảo nào mỗi lần Tôn Nhuy đi về, cô ta lại thay một món hàng xa xil
Mặc dù bây giờ quan hệ của Mạt Mạt và Tôn Nhuy đã được hóa giải, nhưng còn chưa tới mức hai người thổ lộ tâm tình, Mạt Mạt há to miệng muốn khuyên Tôn Nhuy hãy nhìn về tương lai nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng.
Sau khi ăn xong Tôn Nhuy về nhà, An An nói: "Mẹ, cô Tôn, sẽ không thật sự tặng chúng con vật quý giá chứt"
Mạt Mạt cũng gặp rồi, Tôn Nhuy này, quyết định rồi thì sẽ không thay đổi, nếu như cô trả lại thì lần sau nhất định Tôn Nhuy sẽ tặng nhiều hơn, Mạt Mạt cảm thấy, cô nói không được, chắc là phải tìm Trang Triều Dương để nói với Tôn Nhuy.
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào Tôn Nhuy cũng đến báo danh, mỗi lần đến đều sẽ xách theo không ít đồ tới, đồ ăn đồ uống mọi thứ đều đầy đủ.
Mạt Mạt đưa tiền hàng ngày cho chị dâu Tôn, một xu chị ấy cũng không tiêu, Mạt Mạt đưa cho bao nhiêu, thì trả lại cho Mạt Mạt bấy nhiêu.
Lúc Tôn Nhuy lại tới báo danh nữa, Mạt Mạt day trán: "Cô như này là đang chuyển nhà à? Cô xem nhà bếp chỉ có một chút, đã không còn chỗ để." Tôn Nhuy cười: "Chờ tôi đi rôi thì tôi sẽ không mua nữa."
Câu này Mạt Mạt nghe nhiều rồi: "Cô cứ nói là đi, bây giờ đã ngày mấy rồi, khi nào thì đi?"
Tôn Nhuy không có hình tượng ngồi phịch ở trên ghế sofa, ôm gối ôm: "Tôi đột nhiên không muốn đi nữa."
Mạt Mạt: "Hử?"
Tôn Nhuy điều chỉnh thân thể, lúc này không duỗi ra nữa, nằm thẳng trên ghế sofa: "Tôi cảm thấy thật vất vả mới được nghỉ ngơi, đi tham gia lễ trao giải quá lãng phí thời gian."
Mạt Mạt: "Trước đó mấy ngày cô còn vui vẻ đầy chí khí muốn đi mà!"
Tôn Nhuy nghiêng đầu nhìn Mạt Mạt: "Còn không phải tại cô à, Trang Triều Dương gọi điện thoại cho tôi, không cho phép mua quà, quà cũng không thể mua, tôi còn đi làm cái gì?”
Mạt Mạt: "..."
Ấy thế mà chuyện này lại trách cô?
Mạt Mạt hít sâu một hơi: "Không tham gia, cũng có thể đi để hiểu thêm kiến thức, người ta mời cô, cô không đi, thì không nể mặt biết bao."
Tôn Nhuy bật cười một tiếng: "Nếu như là lúc trước, nhất định tôi sẽ trông mong mà đến, hiện tại thì thôi, suy nghĩ của tôi thay đổi rồi, sức khoẻ tôi không tốt, không muốn liều mạng như thế nữa, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, về phần đắc tội với người ta, hiện tại tôi là bà chủ, cũng có tài nguyên của mình, cùng lắm thì sau này chỉ đóng phim ở trong nước là được, tiền ít thì tiền ít, tôi cũng không thiếu tiền."
Mat Mạt: "... Ông chủ của cô đồng ý không?"
Tôn Nhuy cười: "Đồng ý, Kỳ Dung chỉ là người bỏ vốn, tôi có thể kiếm tiền cho anh ta, anh ta cho tôi quyền lợi rất lớn."
Mạt Mạt im lặng, đây thật sự đúng là tính cách của Kỳ Dung, cho tôi nhìn thấy tiền, thì những chuyện khác tôi cũng mặc kệ.
Huống chỉ gian hàng trên phố của anh ta không nhỏ, cũng không có nhiều sức lực như vậy tự thân đi làm.
Tôn Nhuy cứ chui vào nhà Mạt Mạt, mang tới ảnh hướng trái chiều chính là, đại viện đều biết, nhà Mạt Mạt có một người họ hàng, là minh tỉnh lớn.
Sau đó mỗi lần Tôn Nhuy đến, sự nổi tiếng của nhà Mạt Mạt lại tăng thêm, cả nhà kéo miệng tới, đều là đến xem cuộc sống của ngôi sao, Tôn Nhuy không hề mất kiên nhẫn một chút nào, ngược lại mỗi lần đều cười híp mắt trả lời các loại vấn đề kỳ lạ.
Hơn nữa Tôn Nhuy còn đồng ý ký tên giúp, Tôn Nhuy cố ý dễ dàng, rất nhanh Tôn Nhuy đã hợp thành một với đại viện, mỗi lần cô ta tới, từ lúc bắt đầu là tò mò đứng xa nhìn đến bây giờ đã chủ động chào hỏi.
Mạt Mạt cũng không thèm quản Tôn Nhuy nữa, nhưng vẫn uy hiếp cô ta: "Nếu cô lại xách đồ tới, thì cũng đừng nghĩ đến việc ở đây ăn cơm nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận