Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1133. Đừng quá liều mạng 1

Chương 1133. Đừng quá liều mạng 1Chương 1133. Đừng quá liều mạng 1
Mạt Mạt không trả lời Vương Thiết Trụ, trong lòng lại nặng trĩu, Phạm Đông biết quá nhiều chuyện của Hướng Hoa, biết tương lai, trong lòng Phạm Đông đã được nuôi lớn rồi.
Trái tìm con người lớn thì dục vọng cũng sẽ mạnh, một khi dục vọng làm chủ mọi lúc, con người sẽ không từ thủ đoạn.
Sự thần bí của Hướng Hoa tràn đầy cám dỗ, Hướng Hoa là một cái bẫy, khiến cho con người lâm vào cái bẫy dục vọng, từ lúc Phạm Đông bắt đầu chú ý Hướng Hoa thì anh ta đã đang bước từng bước vào cái bẫy rồi.
Bây giờ Phạm Đông đã không còn cơ hội để quay đầu nữa, anh ta đã sa vào trong vũng lầy rồi.
Mạt Mạt về phòng ngủ, ngồi trên giường nhìn Thất Cân, nó đang nhìn đỉnh màn, giơ bàn tay nhỏ bé lên, giống như muốn sờ vào đỉnh màn.
Mạt Mạt nhìn đứa nhỏ, sự nặng nề trong lòng đã giảm bớt, cô chỉ cần sống cuộc đời của mình cho tốt là được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã vào tháng tám, thời tiết càng lúc càng nóng lên, Thất Cân năm tháng rồi, đứa nhỏ này biết bò sớm hơn so với Tùng Nhân, mới năm tháng, nằm sấp hai chân đã dùng sức đẩy về phía trước.
Thất Cân thích nằm sấp nhất, không muốn lật người lại, giong như màu sắc trên đỉnh màn nó đã nhìn đủ rồi, nó thích nhìn màu sắc ga giường, thích xem hoa ngoài cửa sổ.
Thất Cân năm tháng, hiểu chuyện không ít, không quấn Mat Mạt như vậy nữa, thích chơi với anh trai, An An có sự kiên nhẫn lớn nhất, mỗi ngày đều sẽ chơi với em trai.
Mạt Mạt rửa ảnh chụp hôm ở vườn bách thú, đưa đến nhà xuất bản, lại chọn một số đầu sách học tập và mở rộng tâm mắt.
Chuyện Mạt Mạt và Liên Thanh Bách muốn quyên tặng sách được Thanh Nghĩa biết, cậu gọi điện thoại tới, Mạt Mạt cười: "Em ở Dương Thành hả, tin tức thật nhanh nhạy."
Thanh Nghĩa day huyệt thái dương: "Em nghe ông nội nói, mặc dù ông nội đến thủ đô, nhưng rất quan tâm đến quê nhà, một tuần gọi điện thoại cho em một lần."
Việc này Mạt Mạt thật sự không biết, Mạt Mạt nghe thấy giọng Thanh Nghĩa khàn khàn, giọng điệu có chút mệt mỏi: "Em đừng quá liều mạng, chuyện không thể ngày một ngày hai là xong, đều phải từ từ."
Thanh Nghĩa: "Em biết, chỉ là gần đây lên núi có hơi mệt, chị, em muốn nói với chị, em cũng bỏ tiền, lấy danh nghĩa công ty để quyên góp sách, em chiếm được lợi, bây giờ em cần đánh bóng tên tuổi. Em biết, hiện tại tên tuổi được đánh bóng dễ làm việc."
Mạt Mạt không để ý người nào có danh tiếng tốt, chỉ cần làm việc tốt là được: "Cho chị không có vẫn đề, em nói với anh cả một tiếng, chị đoán anh ấy cũng sẽ đồng ý, còn có cả nhà chúng ta, đừng có nói chiếm lời hay không.""
Thanh Nghĩa: "Hì hì, em biết chị là tốt nhất."
Mạt Mạt: "Chờ lát nữa gọi cho anh cả, em cũng nói anh cả tốt chứ gì. '
Thanh Nghĩa: "..."
Mat Mạt và Thanh Nghĩa nói một lúc roi cúp điện thoại.
Công tác của Thanh Nghĩa cũng rất nhanh, rất nhanh đã chuyển tiền về rồi.
Bây giờ Mạt Mạt không lo lắng Thanh Nghĩa không đủ tiền, hai năm nay cậu kiếm được không ít, cụ thể là bao nhiêu Mạt Mạt không biết, nhưng trong nhà Thanh Nghĩa nhiều tiền nhất là không sai.
Bây giờ đã vào tháng tám rồi, Miêu Tình bắt đầu nhắc tới Mộng Nhiễm: "Mẹ thấy đã sắp hơn bảy tháng rồi, Mộng Nhiễm còn đi theo Thanh Nghĩa chạy khắp nơi, trong lòng mẹ thật sự không nỡ."
Mạt Mạt: "Mẹ, Mộng Nhiễm đã sinh hai đứa rồi, trong lòng em ấy nắm chắc."
Miêu Tình: "Ai, số của mẹ chính là lo lắng cho người khác, phải rồi, tối hôm qua mẹ nằm mơ, mơ thấy một con bé con gọi mẹ là bà nội, chuyện này khiến mẹ rất vui, nhà chúng ta đều là con trai, mẹ ấy à, hy vọng cái thai của Mộng Nhiễm là một đứa bé gái mềm mại." Mat Mat cười: "Nhất định là con gái."
Miêu Tình cũng nghĩ như vậy, sau đó lại nói: "Đáng tiếc, em trai con, bây giờ đã áp dụng kế hoạch hoá gia đình, nó chỉ có thể có một đứa con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận