Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 67. Thiên đường có lối không chịu đi, địa ngục không cửa lại xông tới! 1

Chương 67. Thiên đường có lối không chịu đi, địa ngục không cửa lại xông tới! 1Chương 67. Thiên đường có lối không chịu đi, địa ngục không cửa lại xông tới! 1
Liên Thu Hoa chật vật rời đi, Liên Quốc Trung mới chú ý tới Hướng Triều Dương cũng đang ở đây, xấu hổ vô cùng: "Đã để cháu phải chê cười rồi."
Hướng Triều Dương ngượng ngùng nói: "Không đâu ạ, là do cháu không tự biết tránh đi thôi, đã mạo phạm đến gia đình rồi."
Liên Quốc Trung không thèm để ý nói: "Không cần tránh gi hết, cháu cứ ngồi chơi đi, chú với thím về phòng nghỉ một lát đã."
Hướng Triều Dương gật đầu: "Dạ."
Liên Quốc Trung trở về phòng ngủ, Hướng Triều Dương nhấc chân ra cửa, lén lút đuổi theo Mạt Mạt.
Mạt Mạt trốn ở đầu đường, vợ chồng Liên Ái Quốc quả nhiên vẫn chưa rời đi, đang chờ Liên Thu Hoa. Hôm nay vợ chồng bọn họ chịu thiệt thòi lớn, đương nhiên phải tìm đầu sỏ gây tội tính sổ.
Liên Thu Hoa vừa thấy tình hình không tốt liền xoay người bỏ chạy, nhưng làm sao chạy thoát khỏi Liên Ái Quốc được cơ chứ. Liên Ái Quốc vung qua một cái tát chào hỏi rồi lại kéo Liên Thu Hoa vào một ngõ nhỏ không người: "Được lắm, con bé này mày là đồ chết tiệt, còn dám chạy nữa à, để xem tao có đánh chết mày luôn không này, lão tử xem mày còn chạy được nữa không?” Liên Thu Hoa trốn tránh bàn tay đang vung tới: "Cha, con cũng không nghĩ tới, con thật sự không biết mà, cha không thể đổ hết lên đầu con thế được."
Làm sao mà Liên Ái Quốc nghe lọt tai cho được, tiến lên tung một cú đá: "Nếu không phải do mày xúi giục thì làm sao lão tử sẽ tin như vậy cơ chứ?"
Mẫn Hoa vội vàng lôi kéo Liên Ái Quốc ra: "Đừng đánh nữa, đánh rồi con bé này bị gì thì làm sao đi làm được nữa, anh không cần tiền lương nữa à?"
Liên Ái Quốc vẫn chưa hết giận, đá thêm một cái nữa rồi mới bỏ qua: "Cũng may mà chúng ta không nói với cha, nếu không cha không đánh chết hai chúng ta mới lạ."
Mẫn Hoa cũng sợ bị cha chồng đánh, liên tục lôi kéo Liên Ái Quốc: "Mau về nhà đi, đừng để cha phát hiện."
Liên Ái Quốc đi được hai bước liền nghĩ đến đứa con trai út, dừng lại uy hiếp Thu Hoa: "Đều là chuyện do mày gây ra hết, tao mặc kệ mày dùng biện pháp øì, phải cầu xin bác cả mày đừng trách chúng ta nữa. Nếu để ảnh hưởng đến tiền đồ của em trai mày thì cũng đừng trách tao tàn nhẫn, gả mày cho người góa vợ."
Liên Thu Hoa ngã ngồi trên mặt đất, quần áo dính bùn, cực kỳ chật vật. Đến lúc bóng dáng cha mẹ biến mất không thấy đâu nữa, cô ta dường như mới phát tiết ra, hét lên: "A, rồi các người cũng không được chết tử tế đâu!"
Mạt Mạt cúi đầu nhìn bàn tay mình, vừa bước tới phía trước một bước, đúng lúc này Liên Thu Hoa quay đầu lại, cô vội vàng lui về, đụng phải lồng ngực không biết là ai. Cô bị dọa đến gần chết, tại sao sau lưng cô lại có người?
Hướng Triều Dương vội vàng che miệng Mạt Mạt: "Là anh, đừng sợ."
Trái tim Mạt Mạt sắp vọt lên tới cổ họng rồi, lông tơ đều dựng cả lên, thẳng đến khi Liên Thu Hoa đi xa, Hướng Triều Dương mới buông Mạt Mạt ra.
Mạt Mạt thở phì phì: "Người dọa người sẽ hù chết người, anh có biết không hả?"
Sau đó vẫn còn chưa hết giận, cô liền hung hăng cắn cánh tay Hướng Triều Dương. Thiếu chút nữa cô đã bị dọa đến vỡ gan rồi, lúc này trái tìm cũng không thể bình tĩnh lại được. Khó khăn lắm cô mới hạ quyết tâm muốn đoạn tuyệt hậu hoạn, bị Hướng Triều Dương phá hư không nói, còn thiếu chút nữa bị anh phát hiện cô thu người, ngẫm lại cũng không rét mà runl
Cô cắn mạnh đến mức hàm răng cũng đau nhức, nhưng Hướng Triều Dương một chút phản ứng cũng không có. Trong lòng cô nín thở, có tức giận với đồ đầu gỗ này thì bị đau cũng chính là mình, cô liền xoay người rời đi, cô còn phải nấu cơm cho cha mẹ nữa đấy!
Hướng Triều Dương cong khóe miệng, nở nụ cười ngây ngô. Ngón cái xoa xoa vào vết cắn như có như không, cô nhóc này không còn tránh né tiếp xúc với anh nữa rồi, xem như đây là dấu hiệu tốt. Mat Mat ve đến nhà, làm nóng bánh bao, cắt dưa muối, lại nấu thêm một nồi canh trứng gà rồi gọi mọi người đến ăn cơm.
Liên Quốc Trung thấy món chính là bánh bao thịt liền oán giận Hướng Triều Dương không biết tính toán, sống mà phung phí như vậy là không tốt.
Hướng Triều Dương ngoài miệng thì dạ dạ đáp ứng, trong bụng lại không hề để ý, anh tới đây chính là để tạo ấn tượng tốt mà.
Hơn hai mươi cái bánh bao cũng không ít, mọi người thả sức ăn nhưng vẫn còn lại ba cái, Mạt Mạt cất đi, giữ lại cho ba đứa em trai buổi tối rồi ăn.
Buổi chiều, Mạt Mạt làm cá mà cặp song sinh mang về. Làm xong liền treo lên hong gió, có thể bảo quản được trong một thời gian khá dài. Đương nhiên cô cũng lén thu vào trong không gian mấy con.
Hướng Triều Dương thì mang theo cặp song sinh lại đi ra bờ sông. Đến buổi tối trong tay cặp song sinh mỗi người xách ba con cá lớn, Hướng Triều Dương còn bắt được hai con thỏ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận