Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1470. -

Chương 1470. -Chương 1470. -
Mấy đứa An An về, sủi cao cũng xong rồi, Trang Triêu Dương chững chạc đàng hoàng bưng sui cảo đi ra.
Nhưng lúc ăn cơm, hai mắt Trang Triều Dương như thể muốn ăn Mạt Mạt, khiến cho máu của Mạt Mạt xộc thẳng lên đỉnh đầu, ánh mắt quá nóng bỏng, đây là người đã nhẫn nhịn rất lâu, hơi sợ rồi đó.
Sau khi ăn xong Mạt Mạt thu dọn nhà bếp, chờ Mạt Mạt đi ra, đã không thấy bọn nhỏ đâu nữa: "Mấy đứa An An đâu?"
Trang Triều Dương: "Anh bảo bọn nó đi tìm Tùng Nhân rồi."
Tùng Nhân và Dương Lâm đến cửa hàng, nhất thời bọn nhỏ sẽ không về được, Mạt Mạt nghiến răng, người này đã có mưu tính từ trước.
Mạt Mạt giương mắt nhìn, Trang Triều Dương thấy vợ bất động, anh chủ động tới, ôm lấy Mạt Mạt, ghé sát vào lỗ tai cô nói: "Vợ à, thời gian eo hẹp nhiệm vụ quan trọng, chúng ta phải nắm chặt thời gian."
Mạt Mạt thẹn vô cùng, cắn mạnh Trang Triều Dương một cái: "Không đứng đắn."
Trang Trieu Dương đi nhanh, sau đó là chuyện không thể miêu tả, hơn nữa lại tới hai lần, nếu không phải sợ bọn nhỏ trở về, cũng lo lắng buổi chiều chị dâu Tôn tới, Trang Triều Dương còn có thể chien đấu thêm một lần nữa.
Mạt Mạt mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường, vùi đầu vào trong gối, thật sự không còn mặt mũi nữa rồi, giữa ban ngày ban mặt.
Trang Triều Dương rất muốn ở lại nằm trên giường với vợ, đáng tiếc anh phải quay về, chỉ có thể nhẫn nhịn mà đứng dậy, lúc mặc quần áo, nhìn thấy vết cào trên miệng, vợ cũng đủ hung hãn.
Trang Triều Dương mặc quần áo tử tế, thấy vợ còn thẹn thùng, đáy mắt tươi cười: "Vợ à, anh đi trước đây, chờ tuần sau anh về lại đại chiến ba trăm hiệp."
Mạt Mạt nghiêng đầu: ".. Anh đã đen đến tận chân trời rồi."
Trang Triều Dương cười nhẹ, hôn lên miệng Mạt Mạt một cái: "Có đen tối cũng chỉ với mỗi em."
Mạt Mạt tuyệt đối không thừa nhận bị trêu chọc: "Già mà còn không đứng đẳn."
Trang Triều Dương: "Anh đi trước, em nằm thêm lúc nữa đi."
Mạt Mạt co lại trong chăn, xua tay, ý bảo đi nhanh lên.
Trang Triều Dương cẩn thận đóng cửa đi rồi, Mạt Mạt xoay người, đau lưng nhức eo, mắt nhìn dấu vết trên thân thể, thật là nhiệt huyết.
Mạt Mạt mặc áo ngủ vào, ngủ thêm một lúc, đến ba giờ chiêu mới tỉnh, Mạt Mạt tắm rửa, thay vỏ chăn, chờ giặt sạch chăn rồi chị dâu Tôn mới tới. Mat Mat thầy chị dâu Tôn câm chăn tới: "Em quên mất không nói, trong nhà có chăn mền, chỉ cần cầm quần áo là được."
Chị dâu Tôn: "Tôi đắp cái của tôi là được, chăn mean của phu nhân cứ tiết kiệm đi."
Lần đầu tiên Mạt Mạt bị người khác gọi là phu nhân, thật không quen: "Chị dâu gọi em là Mạt Mạt đi! Như vậy tự nhiên hơn."
Chị dâu Tôn vui vẻ trả lời: "Được."
Mạt Mạt lấy giấy bút ra, bảo chị dâu Tôn đi thu dọn phòng của mình, phòng của chị dâu Tôn ở lầu dưới, Mạt Mạt thì viết hợp đồng, chờ lúc Mạt Mạt viết xong hợp đồng, chị dâu Tôn cứ đứng ở cửa không đi vào.
Mạt Mạt hỏi: "Chị dâu sao vậy?"
Chị dâu Tôn cà lăm: "Căn phòng này cũng quá tốt, đời tôi chưa bao giờ được ở trong căn phòng tốt như vậy."
Chị dâu Tôn nhìn chiếc giường gọn gàng, tủ quần áo rộng lớn, tất cả như đang nằm mơ vậy.
Mạt Mạt giúp đỡ chị dâu Tôn xách hành lý vào: "Chị dâu cứ thoải mái đi, đây chính là phòng của chị."
Mất một lúc lâu chị dâu Tôn mới tiếp nhận được sự thật này, ký hợp đồng thuận lợi hơn nhiều, bởi vì chị dâu Tôn không biết nhiều chữ, Mạt Mạt đọc từng điều một, xác nhận không có vấn đề, mới ký tên, tên của chị dâu Tôn cũng biết viết.
Ký hợp đồng xong, Mạt Mạt lấy tiền lương ra, sau đó dân chị dâu Tôn vào nhà bếp: "Chị dâu biết nấu cơm chứ?"
Đối với nấu cơm chị dâu Tôn vẫn có tự tin: "Ở thôn chúng tôi, tôi nấu cơm có tiếng đấy."
Mạt Mạt vui vẻ: "Vậy hôm nay chị dâu cần phải bộc lộ tài năng rồi."
Chị dâu Tôn cười: "Được."
Mạt Mạt dặn dò chị dâu Tôn mấy thứ cần chú ý, hai người nói chuyện một lúc, chị dâu Tôn không còn câu nệ nữa, thấy Mạt Mạt ngồi trên ghế sofa, nhìn ảnh chụp trên bàn trà, vẫn là nhịn không được sự nghi hoặc trong lòng: "Chuyện kia, Mạt Mạt, cô là vợ cả của thủ trưởng sao?"
Mạt Mạt thiếu chút nữa bị sặc nước, chị dâu Tôn cũng quá không có mắt nhìn rồi, chuyện này mà cũng hỏi, nếu như đổi lại là nhà khác, nhất định trong lòng còn có khúc mắc.
Mat Mat lau khoé miệng: "Chị dâu, em đã hơn ba mươi rồi, đã kết hôn với Triều Dương vài chục năm, đương nhiên là vợ cả rồi."
Chị dâu Tôn mở to hai mắt nhìn, chị ấy về nhà lo trái lo phải, vợ của thủ trưởng quá trẻ, cho là thủ trưởng cưới hai lần. Nếu không phải chồng chị ấy ở quân đồn, chị ấy không hỏi, cũng sẽ không nhịn không được mà hỏi Mạt Mạt.
Mất nửa ngày chị dâu Tôn mới hoàn hồn: "Vậy mà hơn ba mươi ư? Thật sự nhìn không ra."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận