Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 970. Thảm 2

Chương 970. Thảm 2Chương 970. Thảm 2
Thảm 2
Trang Triều Lộ nói: "Trong lòng Bàng Linh, trang phục đẹp nhất chính là đồng phục công an và quân phục. Có thể để cho con bé khen đẹp như thế, đúng là không dễ mà”
Mạt Mạt: "Đúng thế đấy, xem ra bộ quần áo này thực sự rất đẹp."
Trang Triều Dương tán thưởng: "Còn lịch sự nữa."
Bộ trang phục Mạt Mạt đang mặc là quần dài, không phải váy, lại kết hợp với giày cao gót khiến cho Mạt Mạt trông có vẻ cao hơn một chút.
Mấy người Mạt Mạt vừa đi vừa nói chuyện, chỉ một lúc đã đến cửa hàng chính. Cửa hàng chính nằm trên con đường sôi động nhất của thủ đô, mọi người đã vào vị trí của mình rồi.
Thẩm Triết nhìn Mạt Mạt nói: "Bộ âu phục này đúng là hợp với em thật, xem ra mắt nhìn của anh cũng không tệ lắm."
"Ừ, chuẩn bị xong hết rồi à?"
"Xong hết rồi."
Mạt Mạt giới thiệu Trang Triều Lộ. Thẩm Triết lịch sự chào hỏi, lấy hai tấm thẻ từ bên chỗ A Kiệt qua, đưa một tấm cho Trang Triều Lộ, một tấm cho Mat Mạt: "Thẻ VIP đến cửa hàng mua sắm sẽ được áp giá ưu đãi nhất." Mat Mạt nhìn tâm thẻ, tấm thẻ màu trắng bạc, Trang Triều Lộ nói: "Cái này quá quý giá rồi."
"Mọi người đều là người nhà cả, quý giá gì chứ, Mạt Mạt em dẫn mọi người đi dạo một vòng đi, anh đi ra phía trước."
"Được"
Mat Mạt bảo Trang Triều Lộ cất đi: "Chị ơi, chị cứ cầm đi, không cần phải khách sáo đâu. Anh họ tặng chị cái này cũng là một hình thức tuyên truyền mà. Mấy người trong giới của chị, thấy chị có thẻ thì họ cũng sẽ nghĩ đến chuyện làm thẻ. "
Trang Triều Lộ bật cười: "Nghe em nói vậy thì chị sẽ nhận."
Mạt Mạt nói: "Đương nhiên phải nhận rồi, cứ tự nhiên mà nhận đi.
Đúng tám giờ cửa hàng khai trương, đốt pháo cắt băng khánh thành. Thẩm Triết mời rất nhiều khách tới. Bữa tiệc của Thẩm Triết cũng không phải là vô ích, nhìn mấy người tới tham dự đều là những người có quan hệ với Thẩm Triết.
Đây là cửa hàng đồ cao cấp đầu tiên của thủ đô. Ở thủ đô có rất nhiều người có tiền, càng không thiếu những người luôn ganh đua so sánh, món đồ đầu tiên, đương nhiên phải mua cho được.
Người tới rất đông. Đây là lần đầu tiên Mạt Mạt tới cửa hàng, Mạt Mạt thấy rất nhiều hàng cao cấp trong tương lai được bày bán trong cửa hàng, Thẩm Triết có thể lấy được quyền đại diện cho những thương hiệu này, thực sự rất lợi hại. Đô bán trong này thực sự rất đắt, cái rẻ nhất là hơn một trăm. Một bộ quần áo có giá hơn một trăm năm mươi đồng, còn có túi xách, mỗi cái phải là mấy trăm, có cái còn đắt hơn nữa.
Mạt Mạt nhìn mà phải tặc lưỡi, nếu như không phải tài sản của cô nhiều, chỉ có một ít tiền tiết kiệm thì cô cũng không dám đến cửa hàng như thế này để đi dạo. Cô tiếc tiền lương của Trang Triều Dương, tiền lương cả một năm cũng không mua được mấy món.
Trang Triều Lộ có nhiều tiền, ngoài ra còn có không ít vàng nữa. Mạt Mạt nghe Thanh Nghĩa nói, để quyên góp mà Trang Triều Lộ đã bán đi không ít vàng, mang đến góp bốn trăm ngàn.
Mạt Mạt cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ, ông cụ Trang để gốc rễ lại cho Trang Triều Dương còn tiền thì để lại cho cháu gái.
Trang Triều Lộ bắt đầu mở chế độ càn quét, cái này đẹp, cái này cũng không tệ, cuối cùng còn mua cho Mạt Mạt một món đồ nữa, một lần mua sắm tiêu hết hơn một ngàn đồng.
Lúc tính tiền Mat Mạt nhìn quầy lễ tân, mỗi người đều mua không ít, quả nhiên có rất nhiều người có tiền.
Đương nhiên Thẩm Triết rất vui, còn bình luận: "Nói thật, anh vẫn đánh giá thấp tiềm năng của thị trường trong nước. Anh thấy lần này ông nội về đây có thể cùng ông thảo luận chuyện mở cửa hàng châu báu cũng được." Mat Mat nói: "Em cũng không ngờ hai năm nay phát triển nhanh như thế, những người kinh doanh có tiền rất nhiều."
Thẩm Triết nhìn thành phố phía xa: "Không nên xem thường nội tình của mấy người gốc thành phố, người có tiền còn nhiều hơn nữa."
Mạt Mạt gật đầu, Mạt Mạt nhớ tới mình trước kia, chỉ có mấy đồng mà cũng phải tiết kiệm. Thực ra người có tiền rất nhiều, chẳng qua trước kia không có phiếu, bây giờ phiếu đang dần dần bị loại ra khỏi thị trường, tiền sẽ chiếm chủ đạo.
Đã lâu rồi Mạt Mạt không mang giày cao đến năm centimet, đứng một hồi chân đã tê rần. Cô xoay người trở về, chân bị vấp, ôi một tiếng, Mạt Mạt nghĩ thầm, lần này nhất định thảm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận