Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1750. -

Chương 1750. -Chương 1750. -
Mạt Mạt biết sau khi phẫu thuật hết thuốc tê, vết thương sẽ rất đau, nên đã trò chuyện với Tùng Nhân chuyện trong nhà để phân tán sự chú ý của cậu.
Mạt Mạt kể những chuyện phát sinh trong nhà thời gian qua, hiện tại không hạn chế thời gian gọi điện thoại, Mạt Mạt có thể nói liên tục, nói nhiều nhất chính là trong nhà có một vị khách nhỏ, khoé miệng Mạt Mạt có chút ý cười: "Cô bé vô cùng đáng yêu, tâm nhãn cũng nhiều, còn biết con dâu nuôi từ nhỏ nữa!"
Khoé miệng Tùng Nhân cong lên, cậu cũng có thể tưởng tượng ra được sự náo nhiệt trong nhà, Thất Cân coi như gặp được khắc tỉnh rồi, đây chắc cũng là duyên phận.
Tùng Nhân muốn cười, còn không phải là con dâu nuôi từ nhỏ của Thất Cân à, bây giờ mới bao nhiêu tuổi đã vào ở nhà bọn họ.
Tùng Nhân có đôi khi cảm thấy nhà bọn họ thật thú vị, hình như đều là thanh mai trúc mãi
Tùng Nhân nghĩ đến An An, An An cũng không còn nhỏ, cũng không biết duyên phận của thằng nhóc này lúc nào đến!
Mạt Mạt vẫn luôn kể về cuộc sống, chuyện của cả một tháng cũng không nói được nhiều bằng hôm nay, Mạt Mạt cũng coi như là đang phát tiết, phát tiết sự bất an trong lòng, nhìn thấy con trai nghe cô nói chuyện, cô mới cảm thấy được, con trai rất khoẻ mạnh.
Tùng Nhân đã tỉnh, nhưng vẫn rất yếu ớt, rất nhanh đã ngủ lại rồi.
Phòng bệnh là phòng đôi, Mạt Mạt trực tiếp cho bao hết, buổi tối Mạt Mạt và Trang Triều Dương nằm cùng một chỗ, mặc dù giường bệnh hơi nhỏ một chút, nhưng chen chúc thì vẫn có thể ở lại.
Hai vợ chồng muốn chăm sóc Tùng Nhân, Mạt Mạt cũng không bảo trợ lý sắp xếp quần áo mang tới, trong túi cô có tiền, lúc đi mua gà để nấu canh, Mạt Mạt đã đến cửa hàng, không chỉ mua áo ngủ cho Tùng Nhân, còn mua cho cô và Trang Triều Dương một bộ quần áo thoải mái một chút.
Mạt Mạt trở vê phòng bệnh, Trang Triều Dương nói: "Bác sĩ đã đến kiểm tra, các chỉ số của Tùng Nhân đều bình thường, đã xì hơi rồi, có thể ăn một chút đồ nước gì đó, nước nóng anh đã lấy tới, lát nữa đợi nguội rồi cho Tùng Nhân ăn."
Mạt Mạt thả lỏng tâm trạng, đưa quần áo cho Trang Triều Dương: "Ở đây không có cách nào để giặt giũ, anh cứ thay trước, đối phó mấy ngày."
Trang Triều Dương nhận quần áo: "Anh không vội, em thay trước đi!"
Quả thực trên người Mạt Mạt rất khó chịu, lần đầu tiên cô mặc quần áo chỉnh trang để đi ngủ, lại nghĩ đến con trai, ngủ không ngon không nói, cả người đều khó chịu: "Được, em đến nhà vệ sinh thay trước."
Điều kiện giữa hai người không tệ, có phòng vệ sinh riêng, đây chính là điểm ma Mat Mat vui vẻ nhất.
Mạt Mạt thay quần áo, Trang Triều Dương mới đi vào, Mạt Mạt đợi Trang Triều Dương đi ra: "Bác sĩ có nói, Tùng Nhân lúc nào có thể khẽ động để chuyển viện không?"
Trang Triều Dương sửng sốt một chút: "Chuyện này anh lại không hỏi, em muốn chuyển viện để đưa Tùng Nhân trở vê?"
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng, Tùng Nhân cần tĩnh dưỡng, ở chỗ này cũng không phải chuyện lâu dài, em nghĩ về bệnh viện quân y ở thành phố Z, chăm sóc cũng thuận tiện."
Mạt Mạt đang trình bày sự thật, cô và Trang Triều Dương đều bề bộn nhiều việc, nếu như trở về thành phố Z chăm sóc cũng thuận tiện.
Trang Triều Dương: "Hai ta cùng đi hỏi một chút."
"Vâng."
Mat Mạt bảo Trang Triều Dương giặt quần áo đã thay ra, cô đi nấu canh cho Tùng Nhân.
Mạt Mạt đi không bao lâu, đội chiến hữu của Tùng Nhân tới, Trang Triêu Dương nhường lại chỗ, đồng đội của Tùng Nhân mới tự nhiên hơn một chút.
Cả một đội, lại cùng một buồng ngủ, quan hệ tốt cực kì, vẫn luôn lo lắng cho Tùng Nhân, thấy Tùng Nhân không sao, đều rất vui vẻ.
Tùng Nhân uống chút nước, cổ họng không còn khó chịu như vậy nữa, cũng có tỉnh thần hơn rất nhiều, vân luôn cười, còn dõng dạc: "Gặp nạn lớn không chết sau này tất có phúc."
Vương Cường: "Không cần sau này, thằng oắt nhà cậu cũng là có phúc khí, thằng nhóc cậu giấu diếm đủ kỹ đó, nếu không phải vì việc này, chúng tôi còn không biết đâu!"
Tùng Nhân trừng mắt: "Tôi là tôi, cha tôi là cha tôi, không thể lẫn lộn, tôi thế nhưng là dựa vào thành tích của mình đi từng bước một."
Vương Cường: "Cậu sốt ruột cái gì, chúng tôi cũng không nói gì, chỉ là cảm thấy rất giật mình, kinh ngạc!"
Tùng Nhân hừ một tiếng: "Có cái gì mà kinh ngạc, ai mà không có cha, đều là con người một cái lỗ mũi hai con mắt."
Mấy người Vương Cường trợn trắng mắt, có thể giống nhau sao? Kém quá xa đó!
Lúc Mat Mat trở vê, đồng đội của Tùng Nhân đã đi, Mạt Mạt nghe Trang Triều Dương nói, vừa mở hộp giữ ấm vừa nói: "Làm sao không ở thêm mộtlát?"
Tùng Nhân: "Buổi chiều bọn họ phải lên xe, đều trở về thu dọn hành lý."
Mạt Mạt hỏi Tùng Nhân: "Con thì sao?"
Tùng Nhân ngửi thấy mùi canh gà, nuốt ngụm nước miếng, bụng đã kêu lên, chết đói cậu rồi: "Con cần tĩnh dưỡng, khi nào khoẻ thì vê đơn vị."
Mạt Mạt tính toán, thời gian tĩnh dưỡng cũng không ngắn, nghĩ đến có thể tổ chức hôn lễ cho Tùng Nhân hay không, Mạt Mạt càng nghĩ, hai mắt càng sáng, Tâm Bảo lại không phải là không thể xin nghỉ được, trong lòng Mạt Mạt nghĩ như thế nào, thì cũng nói suy nghĩ đó cho Tùng Nhân.
Tùng Nhân kích động, xuýt xoa một tiếng, vết thương đau, Mạt Mạt trừng mắt: "Xem con kích động kìa, nằm xuống đàng hoàng cho mẹ."
Tùng Nhân cười khúc khích: "Mẹ, mẹ thật sự muốn tổ chức hôn lễ cho con al"
Mạt Mạt: "Đúng vậy, coi như mẹ thấy rõ rồi, con không chắc được nghỉ, bây giờ đã hơn nửa năm rồi, ngoại trừ mấy lần gọi điện thoại ngắn ngủi cứ như vậy không có tin tức của con, hiện tại để bắt được con, quá khó khăn.”
Tùng Nhân xoa tay, bụng cũng không đói nữa, cuống lên, muốn khoẻ ngay lập tức, sau đó xin kết hôn.
Mạt Mạt đập tay Tùng Nhân: "Đừng nghĩ nữa, mau chóng uống canh đi, nhiệm vụ của con bây giờ chính là ngoan ngoãn bồi dưỡng cơ thể cho mẹ."
Tùng Nhân nuốt canh: "Tuân mệnh."
Mạt Mạt đợi Tùng Nhân nghỉ ngơi, hai vợ chồng nhỏ giọng thương lượng, Tùng Nhân kết hôn, chuyện lớn trong nhà, trở về còn phải thông báo cho Tề Hồng và Triệu Hiên.
Triệu Hiên giao cho Trang Triều Dương, bên chỗ Tề Hồng thì Mạt Mạt giải quyết, còn lại chính là chuẩn bị, kết hôn thật sự không đơn giản, phải chuẩn bị không ít, Mat Mat từng có kinh nghiệm, chuyện này ngược lại không khó, khó chính là Tâm Bảo, lúc nào có thể xin nghỉ phép, làm sao để xin được nghỉ.
Ba ngày sau, Trang Triều Dương đi trước, Mạt Mạt đã điện thoại nói cho trợ lý, trợ lý lái xe tới.
Mạt Mạt lại ngây ngốc hai ngày, cuối cùng Tùng Nhân đã có thể cử động để chuyển viện, trực tiếp quay lại bệnh viện quân y của thành phố Z.
Mạt Mạt đã sắp xếp xong cho Tùng Nhân, về nhà hung hăng tắm rửa, thay quần áo đến công ty, xử lý hết mọi chuyện chồng chất, mới về nhà nấu canh cho Tùng Nhân.
Mạt Mạt mang canh đi vào phòng bệnh, y tá đang đo nhiệt độ cơ thể cho Tùng Nhân, thấy Mạt Mạt tới cũng không làm phiền, Mạt Mạt trừng mắt với Tùng Nhân: "Con rất là đào hoa."
Tùng Nhân cảm thấy oan uổng, cậu cũng không lộ ra nửa điểm ngại ngùng: "Mẹ, hay là con xuất viện về nhà."
Mạt Mạt gạt phăng đi: "Không được, cho dù thế nào cũng phải cắt chỉ, nếu như để vết thương nhiễm trùng thì phiền phức, con cứ ngoan ngoãn ở lại bệnh viện cho mel"
Tùng Nhân: "Mẹ, đợt này mẹ vẫn luôn chăm sóc con, buổi tối nghỉ ngơi cũng không thoải mái, hay là mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, buổi tối không cần ở với con nữa."
Mạt Mạt đưa thìa cho Tùng Nhân: "Con cho rằng mẹ còn Ở cùng với con a con bị thương ở chân, cũng không bị thương xương cốt, bây giờ tay chân đều linh hoạt, con tự chăm sóc bản thân đi!"
Tùng Nhân: "...”
Cho nên nói, mẹ ruột thật sự không chăm sóc cậu đúng không! Cậu càng muốn ra viện chơn, vô cùng muốn!
Tùng Nhân hồi phục tốt, thật sự không cần Mạt Mạt, Mạt Mạt cũng lo lắng cho hai đứa nhỏ trong nhà.
Buổi tối Mạt Mạt về nhà, lại dẫn Thất Cân và Giai Giai tới bệnh viện, Tùng Nhân gặp được Giai Giai trong truyền thuyết, nhìn Thất Cân đồng tình, Thất Cân lạnh mặt, ánh mắt của anh cả quá vô sỉ, tay ngứa ngáy làm sao bây giời
Bạn cần đăng nhập để bình luận