Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 200. Mạt Mat trở thành thỏi vàng ròng! 2

Chương 200. Mạt Mat trở thành thỏi vàng ròng! 2Chương 200. Mạt Mat trở thành thỏi vàng ròng! 2
Mạt Mạt trở thành thỏi vàng ròng! 2
Liên Quốc Trung biết cha mình lại thiên vị, trong lòng tự thôi miên chính mình, hôm nay là ngày chúc thọ của ông ấy, là mừng thọ đấy, nhưng nỗi tức giận trong lòng lại không thể đè xuống được, bàn tay liên tục chà cái ghế, tay lại ngứa ngáy rồi.
Liên Quốc Trung cúi đầu nhìn mặt đất, lửa giận này không phát ra không được, chờ sau hai ngày nữa, nhất định phải dạy bảo Liên Ái Quốc, nếu không thi ông ấy sẽ không mang họ Liên.
Đã làm cha con cả hai kiếp, Mạt Mạt hiểu rõ nhất mấy hành động nhỏ này của cha, rõ ràng là cha muốn ra tay với chú út rồi.
Liên Kiến Thiết chuyển đề tài, hỏi con trai cả mấy chuyện xảy ra trong thành phố. Hai người đang nói chuyện thì Liên Tùng chạy vào: "Chị ba với anh rể đã về rồi."
Liên Thu Hoa còn chưa bước vào nhà mà đã hận không thể để cho hàng xóm láng giềng đều biết cô ta trở về, hét lên: "Ông nội, cháu gái trở về để chúc thọ ông nội, cháu và Hướng Hoa mua rượu ngon cho ông đây"
Mạt Mạt rất tò mò, kết quả liền nhìn thấy trong tay Liên Thu Hoa đang cầm một chai rượu Cảnh Chỉ.
Nét mặt của mọi người trong phòng khách đều rất vi diệu, chỉ có một chai rượu Cảnh Chi thôi mà cũng đáng để ồn ào như vậy à?
Lễ vật trên bàn còn chưa cất đi, Liên Thu Hoa bước vào phòng khách liếc mắt một cái liền thấy, mặt đỏ bừng lên, Hướng Hoa lại chú ý tới Mạt Mạt, cố gắng hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Đối với một chai rượu Cảnh Chi này, vợ chồng Liên Ái Quốc cũng rất ghét bỏ. Mẫn Hoa tức giận, con bé chết tiệt này, từ sau khi kết hôn xong cũng không thèm trở về nhà, bây giờ lại chỉ mang đến một chai rượu quá mất mặt.
Liên Thu Hoa da mặt dày, hoàn toàn giống như chưa từng xảy ra việc gì, đặt rượu xuống: "Ông nội, chúc ông trường mệnh trăm tuổi."
Hiện tại người mà Liên Kiến Thiết không muốn gặp nhất chính là Liên Thu Hoa, lạnh lùng ừ một tiếng.
Liên Thu Hoa không thèm để ý chút nào, quay đầu cười khanh khách chào hỏi: "Bác cả, bác gái."
Mạt Mạt thật sự rất bội phục Liên Thu Hoa, cho dù đã xảy ra chuyện gì thì khi gặp lại nhau, cô ta vẫn coi như chưa từng xảy ra chuyện.
Bà nội Liên đã sinh may đứa con, lại giúp hai đứa con dâu sinh cháu nên kinh nghiệm phong phú. Thấy Liên Thu Hoa che bụng, bà ấy nhìn ra được vấn đề: "Tiểu Hoa, con kiếm chỗ nào cho con gái con ngồi xuống."
Mẫn Hoa không kiếm được chút lợi nào từ con gái, vậy nên không tình nguyện: "Con là mẹ nó, chẳng lễ nó cũng không biết xau hổ ngôi chỗ của con luôn sao?”
"Thu Hoa có thai rồi, con mau đứng lên đi."
Cái mông Mẫn Hoa vẫn không nhúc nhích, bà ta nhìn Liên Thu Hoa, hận không thể lột quần áo mới trên người Liên Thu Hoa xuống: "Mang thai thì có tính là chuyện lớn gì đâu chứ, đứng mệt cũng không chết mà."
Đầu ngón tay Liên Thu Hoa bấm mạnh lòng bàn tay, đây chính là mẹ ruột cô ta đấy, trong lòng tràn ngập oán hận, tại sao cô ta lại sinh ra trong gia đình này, tại sao cô ta lại không phải là con gái của bác cả, Liên Thu Hoa nghĩ vậy lại càng hận Mạt Mạt hơn.
Mạt Mạt không có tâm tình nhìn Liên Thu Hoa, đứng dậy nói: "Ông nội, hiếm khi cháu được về thôn, cháu đi ra ngoài xem một chút."
Liên Kiến Thiết xua tay: "Cháu đi đi."
Mạt Mạt đứng dậy, cặp song sinh và em trai theo sát phía sau, Liên Kiến Thiết cũng lười không muốn thấy con trai út với con dâu nữa, gọi con trai cả: "Đi theo cha vào phòng, hai chúng ta phải nói chuyện thêm mới được."
"Dạ."
Bà nội Liên cũng không ngồi ở đó nữa, gọi Điền Tình: "Con dâu cả, con vào giúp mẹ làm chút việc."
"Dạ."
Phòng khách chỉ còn lại một nhà Liên Ái Quốc. Mẫn Hoa quấn lấy Liên Thu Hoa, Liên Ái Quốc thì quấn lấy Hướng Hoa.
Mạt Mạt kéo tay em trai út, cặp song sinh chạy ở phía trước. Bọn họ không đi đường trong thôn mà đi đường vòng bên ngoài thôn, đi theo con đường nhỏ ven sông đến nhà chị Triều Lộ.
May cây cỏ nước ven sông đã mọc rất cao, ánh mắt Thanh Xuyên sáng lấp lánh: "Chị, chị nói xem, ở đây liệu có thể có vịt trời không?"
"Chị không biết nữa, chắc là có đấy."
Cặp song sinh nhanh chóng chạy về, Thanh Nhân thì thầm bên tai Mạt Mạt: "Chị, em thấy người bị chuyển xuống rồi."
"Ở đâu thế?"
Thanh Nhân chỉ về phía trước: "Ở phía trước, đang cắt cỏ."
"Chúng ta đi xem một chút."
Mấy chị em bước nhanh hơn, phía trước có ba người đang khom lưng cắt cỏ, tuổi cũng không còn trẻ nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, làm việc cũng rất gọn gàng. Trong đầu Mạt Mạt nhớ lại diện mạo Tô Đại, lại kết hợp với Khởi Hàng, nhận ra đó là Tô Nhị.
Bốn chị em Mạt Mạt đột nhiên xuất hiện khiến cho ba người Tô Nhị chú ý, ánh mắt Tô Nhị dừng trên người cặp song sinh, lập tức đoán được thân thế của mấy người Mạt Mạt.
Lúc này vẫn chưa có người nào nhìn mấy người Tô Nhị, Tô Nhị vẫy vẫy tay, Mạt Mạt dặn dò cặp song sinh: "Hai đứa em, một người di phía tây, một người đi phía đông, canh chừng cho người này một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận