Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1531. -

Chương 1531. -Chương 1531. -
Dương Lâm quay đầu lại, cậu bé cũng bị làm cho tức điên lên mới quên mất chuyện tiệm chụp hình khai trương, Dương Lâm đột nhiên cảm thấy đặc biệt xấu hổ, khuôn mặt có chút đỏ bừng lên.
Mạt Mạt và Trang Triều Dương nhìn nhau một cái, Trang Triêu Dương bước lên mở cửa trước tiên, Mạt Mạt nhìn Đại Song đang sợ sệt không dám nhìn cô và nói với Dương Lâm: "Mau vào nhà đi!"
Dương Lâm kéo Đại Song, Đại Song muốn bỏ chạy, nhưng có Dương Lâm kéo lại nên chỉ có thể đi theo vào trong.
Lúc Mạt Mạt và Trang Triều Dương đi thì chị dâu Tôn cũng về nhà rồi.
Đầu tiên Mạt Mạt rót cho Dương Lâm một ly nước rồi mới ngồi xuống: "Chẳng phải cháu đến tiệm sao? Sao lại ở nhà vậy?"
Dương Lâm: "Cháu về nhà lấy sổ sách."
Dương Lâm nói xong liên ngừng lại một lúc, nhìn về phía Đại Song, đôi vai Đại Song hơi run run, dưới ánh mắt nghiêm khắc của Dương Lâm, nước mắt của Đại Song không ngừng rơi lã chã.
Mạt Mạt vừa nhìn đã biết để Đại Song nói là không thể nào nên nhìn về phía Dương Lâm.
Dương Lâm trừng mắt nhìn Đại Song một cái, lửa giận trong lòng càng dâng cao hơn, làm sai còn không có trách nhiệm, giống y như Dương Tuyết vậy. Dương Lâm hít một hơi thật sâu: "Di Liên, cháu dẫn Đại Song đến xin lỗi."
Chuyện trong nhà do Mạt Mạt làm chủ, Trang Triều Dương lấy tờ báo ra đọc, Mạt Mạt nhấp một ngụm trà hoa: "Chuyện này là thế nào, đã xảy ra chuyện gì?"
Đại Song càng khóc to hơn nữa, Dương Lâm nghe thôi cũng thấy phiền, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, hối lỗi nói: "Hôm nay cháu mới biết Đại Song đã nói xấu Mễ Mễ trong lớp, bây giờ Mễ Mễ bị các bạn trong lớp cô lập, đều là lõi của Đại Song."
Mạt Mạt đã sớm đoán được bởi vì Mễ Mễ, nghe xong câu này liền chau mày lại, lẽ ra cô chỉ tưởng Đại Song nói xấu sau lưng Mễ Mễ thôi, không ngờ tâm tư của Đại Song lại sâu như vậy, không ngờ thời gian ngắn như vậy đã có thể cô lập Mễ Mễ.
Dương Lâm mở đầu xong, sau đó cũng trôi chảy hơn, nói hết những thứ cậu bé biết: "Đại Song nói Mễ Mễ không xứng làm hậu nhân của quân nhân, nói Mễ Mễ vong ơn bội nghĩa, quên đi cái chết của cha, càng cắt đứt quan hệ với nhà bà ngoại, chỉ muốn ở lại gia đình giàu có."
Mat Mat nghe xong cũng ngơ ngác, hèn chi Mat Mạt bị cô lập, những lời này khiến Mễ Mễ trở thành đứa trẻ nhân cách có vấn đề.
Tư tưởng của trẻ con thời đại này rất ngây thơ, rất dễ bị người ta dẫn dắt, cộng thêm Mễ Mễ ăn ngon mặc đẹp, vốn dĩ sẽ gây ra một chút tâm thái thù hận, Đại Song chỉ cần thêm bớt một chút, tất nhiên là sẽ trở nên lớn chuyện.
Mạt Mạt nghĩ đến hai ngày qua Mễ Mễ cũng gắng gượng nở nụ cười, giả vờ như không sao vậy thì rất đau lòng, con bé mới mấy tuổi lại phải chịu đựng, phải biết gắng, một số người lớn đối mặt với sự cô lập như vậy cũng rất dễ sụp đổ, huống chi là một đứa trẻ.
Đồng thời Mạt Mạt cũng có chút an ủi vế sự trưởng thành của Mễ Mễ, Mễ Mễ có thể nghĩ ra cách giải quyết, chứ không phải chỉ biết khóc lóc, đây đã là sự tiến bộ.
Mạt Mạt thu lại suy nghĩ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đại Song, mới nhỏ tuổi đã xấu tính như vậy, cô còn tưởng Đại Song là một đứa trẻ, có thù dai cũng không quá vượt giới hạn, nhưng không ngờ tâm địa lại độc ác như vậy.
Nếu như khả năng chịu đựng của Mễ Mễ không lớn, thời gian dài hơn, vốn dĩ lỗ tai Mễ Mễ đã có vấn đề, cộng thêm vấn đề về tâm lý thì cả đời của Mễ Mễ coi như xong rồi.
Dương Lâm làm kinh doanh cũng sắp một năm, lẽ ra là con người rất thông minh, năng lực quan sát tất nhiên không cần phải nói, Dương Lâm hiểu rõ tính khí của dì Liên, cậu bé biết lần này dì Liên tức giận rồi.
Dương Lâm cũng có thể thấu hiểu, lúc đó đột nhiên cậu bé về lấy sổ sách, không ngờ bạn học của Đại Song đến nhà chơi, khi nghe thấy cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ, cậu bé cũng rất tức giận, huong chỉ là dì Liên luôn xem Mê Mê như con gái ruột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận