Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 247. Khảo nghiệm của ông cu Khâu 1

Chương 247. Khảo nghiệm của ông cu Khâu 1Chương 247. Khảo nghiệm của ông cu Khâu 1
Tiên Y Y từ sau khi đi làm thì người cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, cô ấy có rất nhiều lời muốn nói với Mạt Mạt nên không định về nhà, ở lại xỏ dép lê lên, định tâm sự suốt cả một đêm.
Mạt Mạt thay quần áo, chui vào chăn, hai người bắt đầu nói về những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, lại cảm nhận sự thay đổi của thời đại, vừa hoang mang lại vừa hy vọng, nói chuyện đến tận khuya mới chịu đi ngủ.
Nắng ban mai tràn vào cửa sổ, lúc Mạt Mạt thức dậy thì Tiền Y Y đã rời đi rồi.
Mạt Mạt rửa mặt chuẩn bị ăn cơm, mở cửa bước ra, lại thấy Trang Triều Dương đã đến rồi, dưới chân bê một đống đồ, đang cùng cha cô mắt to trợn mắt nhỏ.
Điền Tình bưng cơm ra: "Cũng không còn sớm nữa, vào ăn đi."
Trang Triều Dương dời ghế đến ngồi bên cạnh Mạt Mạt, cặp song sinh nhìn bánh trứng gà trên bàn, lại nước mắt lưng tròng nhìn về phía chị gái. Được rồi, lãng phí tình cảm, lực chú ý của chị gái chỉ đặt ở trên người Trang Triều Dương thôi.
Cặp song sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, vẫn là tự lực cánh sinh thì tốt hơn. Chờ cha bắt đầu động đũa thì hai đứa mới nhanh chóng cầm muỗng, múc cho em trai út một phân lớn, rôi hai anh em môi người một muỗng, bánh trứng gà nhanh chóng hết một nửa rồi.
Trang Triều Dương liếc nhìn cặp song sinh, cặp song sinh cúi đầu gào thét, bọn chúng không nhìn thấy, không nhìn thấy gì hết.
Ăn sáng xong, Mạt Mạt thu dọn bát đĩa, Trang Triều Dương đứng dậy giúp đỡ cô thu dọn. Điền Tình vui vẻ nhìn theo, chờ hai người vào phòng bếp mới u oán nhìn ông chồng mình. Đã nhiều năm như vậy rồi mà chưa bao giờ thấy ông chồng mình giúp mình thu dọn chén đũa.
Liên Quốc Trung ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong lòng thầm mắng Trang Triều Dương giả vờ giả vịt xum xoe, nhưng nếu như Trang Triều Dương không giúp đỡ thì ông ấy lại càng tức giận hơn, lần đầu tiên Liên Quốc Trung thấy phiền muộn như thế.
Le đính hôn của Mạt Mat rất khiêm tốn, không mời bất cứ ai, chỉ có người trong nhà. Nhà họ Khâu buổi trưa mới đến, Điền Tình dẫn mấy đứa con trai đi quét dọn vệ sinh, Liên Quốc Trung dọn sân, Mạt mạt chuẩn bị đồ ăn, Trang Triều Dương đương nhiên đi theo Mạt Mạt.
Mạt Mạt thấy đồ mà Trang Triều Dương mang tới, lần lượt lấy ra. Một con thỏ rừng, một con gà rừng đã xử lý xong, một miếng thịt bò, nửa miếng sườn dê, mười cân gạo, một ít nấm khô, còn có một ít rau nữa.
"Đồng chí Trang Triều Dương, thành khẩn khai báo cho em biết, ai lây thịt bò với sườn dê ở đâu ra vậy?"
"Thịt bò là bò già chết, bộ đội mua lại nên anh xẻ một miếng, sườn dê là chị gái mua, gạo là lấy trong số hai trăm cân lương thực mà chị gái mang đến."
Mạt Mạt: "...
Cô biết ngay mà, chị Triều Lộ không phải là người đơn giản đâu. Nhìn người ta vừa ra tay chính là sườn đê, so sánh như vậy, cô là một người vừa sống lại vừa có không gian tính ra lại có vẻ yếu ớt hơn nhiều.
"Còn gà rừng và thỏ rừng thì sao? Anh bắt à?"
Trang Triều Dương lắc đầu: "Anh cũng định đi săn, nhưng không ngờ trong nhà chị gái có sẵn nên anh cũng không cần đi, chỉ lấy mang tới thôi."
Mạt Mạt: "Chị Triều Lộ cũng biết đi săn nữa à?"
"Đồng chí Liên Mạt Mạt, em đã quên anh rể của anh rồi à? Họ thường lên núi để cắt cỏ mà, đối với bọn họ, săn bắn rất đơn giản."
Mạt Mạt cũng không biết nên nói cái gì cho phải, đây đâu phải là chuyển xuống để cải tạo đâu, căn bản chính là cuộc sống về hưu nhàn nhã đây mà.
Trang Triều Dương lại nói: "Chị anh nói, chị hong khô để bảo quản, nếu như nhà mình không có thịt ăn thì cứ bảo cặp song sinh về lấy là được."
"Em cũng ngại lấy không, chị Triều Lộ sống ở nông thôn cũng không dễ dàng, cứ để cho bọn nhỏ ăn đi, nhà em không thiếu thịt."
"Cũng đúng, sau này lập gia đình rồi cũng không thể cứ lấy của chị được, còn có anh ở đây, khi nào anh được nghỉ liền đi săn."
Trang Triều Dương đã có ý định rồi thì cho dù Mạt Mạt có nói gì thì nhất định anh cũng sẽ lén làm, cô xách sườn đê ra rửa sạch sẽ, giao cho Trang Triều Dương: "Anh giúp em cắt thành miếng cỡ khoảng tám centimet."
"Được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận