Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 708. Giày Vò 2

Chương 708. Giày Vò 2Chương 708. Giày Vò 2
Tùng Nhân cầm bánh bao, bỗng nhiên thốt lên,"Mẹ, hóa ra đồ ăn con cho là bình thường lại là đồ ăn ngon nhất."
Câu nói đột nhiên của Tùng Nhân, Mạt Mạt không hiểu,"Tại sao nói như vậy?"
Tùng Nhân gắp một miếng thịt,"Từ lúc con hiểu chuyện, nhà mình chưa từng thiếu thịt cá, con tưởng rằng là chuyện hết sức bình thường, nhưng đem cơm đi học mới biết, nhà mình sống hạnh phúc biết bao, mẹ, Tiểu Bàn ở tầng dưới đem đồ ăn không ngon như của con, cậu ấy đem bánh chay, còn có rất nhiều bạn chỉ đem bánh bao bột ngô và dưa muối, mẹ, trước đây con không hiểu tại sao tất cả mọi người nói với con, con là đứa trẻ có phúc, giờ con hiểu rồi."
Vân Kiến cười hỏi,"Thực sự hiểu rồi?"
Tùng Nhân gật đầu,"Thật sự hiểu rồi ạ, Tùng Nhân là con của cha và mẹ, vì vậy từ nhỏ được ăn ngon hơn người khác, mặc cũng đẹp hơn người khác, Tùng Nhân chưa chịu khổ bao giờ, đây chính là phúc khí, đây là phúc khí cha mẹ, ông bà ngoại, ông bà cố và các cậu cho con."
Tùng Nhân ngưng một chút, sau đó vỗ ngực,"Giờ Tùng Nhân vẫn còn nhỏ, đợi Tùng Nhân trưởng thành rồi, Tùng Nhân sẽ khiến mọi người tự hào."
Mạt Mạt vui mừng vì Tùng Nhân không hề vì điều kiện gia đình tốt mà tự kiêu hơn người, ngược lại còn suy nghĩ tại sao mình lại được như vậy.
Vân Kiến cười nói,Tại sao phải đợi trưởng thành? Sao không phải bây giờ khiến mọi người tự hào?"
Tùng Nhân nói một cách chính trực,"Tùng Nhân còn nhỏ, Tùng Nhân còn muốn chơi mấy năm nữa, cậu ạ, vật tay cực kì hay ho, cháu nói với cậu..."
Mạt Mạt,"..."
Giây trước còn hùng hồn, giây sau đã muốn chơi, quả nhiên là Tùng Nhân!
Trang Triều Dương nghỉ ngơi về nhà, đám trẻ con đã thích ứng với trường học, đương nhiên chỉ có Tùng Nhân là thích thú đi học, Vân Kiến mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy khó chịu, người duy nhất bình thường chính là Vân Bình.
Buổi tối Trang Triều Dương ôm vợ, ngữ khí tràn đầy tự hao"Hai đứa sinh đôi nhà Đổng Hàng nhỏ hơn Tùng Nhân hai tháng, Tùng Nhân đã học lớp ba rồi mà tụi nó mới học lớp hai, không hổ là con anh, đúng là thông minh."
Mạt Mạt cười haha,"Tùng Nhân giống em."
Trang Triều Dương,"Đồng chí Mạt Mạt, xin mời nhìn tướng mạo của con chúng ta, em nói giống em không thấy xấu hổ à? Con trai rõ ràng là di truyền từ anh"
Mạt Mạt hừ một tiếng,"Không có em, tự mình anh sinh được hả? Giỏi quá Trang Triều Dương, anh là loài lưỡng tính." "Công kích băng lời nói là không đúng."
Mat Mạt,Anh dạy đúng lắm."
Trang Triều Dương: "..."
Mạt Mạt nhìn Trang Triều Dương tắc tịt, cười haha, Trang Triều Dương nghiến răng, sao anh cảm thấy mấy hôm không gặp, mồm mép vợ mình càng lợi hại hơn nhi?
Trang Triều Dương cảm thấy giống như trò giỏi hơn thầy, vì vậy quyết định ra tay.
Mạt Mạt đón lấy Trang Triều Dương không ngoan ngoãn,'Đợi một lát, em nói với anh một chuyện.
Trang Triều Dương chui trong chăn tiếp tục bận rộn,"Em nói đi, anh đang nghe."
"Ôi, anh như vậy khiến em không thể tập trung được."
"Anh tập trung nghe là được rồi."
Mat Mat'Ai da, đồ quá đáng, dừng lại, chuyện này rất quan trọng."
"Được, em nói đi, anh không ra tay."
Mat Mạt,".. Yêu cầu anh cũng không được dùng miệng, cảm ơn!"
Trang Triều Dương giả chết nằm sấp trên ngực Mat Mat buồn bã,"Được, anh không dùng, vợ à, em nói đi!"
Mạt Mạt nghiến răng, hai tay vò mái tóc húi cua của Trang Triều Dương, phát tiết đủ rồi mới nói: "Chị nói sắp khôi phục thi đại học rôi, Khởi Hàng cũng tham gia thi, Triều Dương, em trịnh trọng tuyên bố, em cũng muốn tham gia thi đại học."
Trang Triều Dương ngẩng đầu từ ngực của Mạt Mạt, con ngươi đen nhánh đem theo ý cười,"Vợ à, anh ủng hộ em."
Mạt Mạt nghi hoặc,"Tuy rằng em biết anh sẽ ủng hộ, nhưng như vậy cũng vui vẻ quá rồi, giống như anh đã biết từ trước vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận