Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1701. -

Chương 1701. -Chương 1701. -
Hiện tại lại chưa có tính năng chiếu lại, suy cho cùng Mạt Mạt không nhìn thấy, nhưng cũng biết, bản thân mình được lên tin tức người tốt chuyện tốt, mặc dù không giới thiệu giống như Ngụy Vĩ là doanh nhân kiệt xuất trong thời gian dài. Nhưng đã lên rồi thì không giống trước nữa, trước kia Mạt Mạt nghĩ cũng đừng nghĩ.
Mạt Mạt không nhìn thấy chính mình ở trên tin tức, nhưng An An nhìn thấy, bạn học của An An nhìn thấy.
An An là đứa trưởng thành giống Mạt Mạt nhất, khí chất con trai vẫn nhiều hơn chút, nhưng vẫn rất giống Mạt Mạt.
An An là nhân vật thiên tài ở trường học, giống như sinh ra chính là để làm thầy thuốc, thật ra có chút khoa trương, An An có thể lợi hại như vậy là có liên quan đến việc học tập từ nhỏ của cậu.
Bình thường người mới vừa lên học viện y, khoa Trung Y, đều là mới tiếp xúc với huyệt đạo, mà An An từ nhỏ đã học qua, chim có dốt cũng biết bay trước, huống chi An An là đứa thông minh, đương nhiên là biết nhiều.
An An đang đọc sách, bạn học trong buồng ngủ đến căn tin ăn cơm, vừa hay nhìn thấy tin tức, giật nảy mình, sau đó cũng không ănnữa, trở ve chứng thực.
Quyển sách trên tay An An bị cướp mất, đáy mắt hiện lên sự không vui, cậu rất ghét bị quây ray khi đang đọc sách, mấy bạn cùng học trong buồng ngủ trải qua tiếp xúc cũng biết tính khí của mọi người, có chút sợ hãi.
Nhưng nghĩ đến muốn chứng thực, lá gan lại lớn hơn, người có quan hệ tốt nhất với An An là Tần Tư mở miệng trước: "Trang Liên Tịch, mẹ cậu có phải tên là Liên Mạt Mạt không?”
Sự không vui ở đáy mắt An An biến mất, ngược lại kinh ngạc: "Sao mấy cậu biết?"
Lúc cậu lên đại học, đã trực tiếp đi theo sư phụ, cũng không cần mẹ đưa đi, mẹ còn còn nhắc tới với cậu rất lâu nữa! Cho nên người trong buồng cũng không biết mới đúng.
Bạn học trong buồng ngủ kích động, Tần Tư a một tiếng: "Cậu có biết hay không, mẹ cậu lên ti vi rồi, người anh em, cậu cũng quá không có suy nghĩ, mẹ cậu là làm từ thiện đó, không phải cậu nói mẹ cậu học luật sao?"
An An mất nửa ngày mới hoàn hồn: "Lên tỉ vi rồi hả?"
Tần Tư gật đầu: "Đúng, lên ti vi rồi, chúng tôi đều nhìn thấy, phía trên có giới thiệu, nói mẹ cậu hóa ra là bà chủ của công ty buôn bán nước ngoài, sao cậu có thể giấu chúng tôi chứ?"
An An chớp mắt: "Tôi không có lừa người khác, mẹ tôi thật sự là sinh viên ưu tú của khoa luật pháp, về phần bà chủ, quả thật là tôi không kể, chứ không phải tôi muốn giấu người khác." Tần Tư nhìn An An đây phức tạp: "Thì ra là cậu đang chơi trò khiêm tốn!"
An An gãi mũi, cậu cũng không muốn như thế, cậu làm đồ đệ của giáo sư lâu năm đã khiến người khác ghen tị rồi, lại còn truyền ra cậu có một người mẹ có tiền, còn không biết sẽ ghen ghét thành cái dạng gì!
Hơn nữa gia cảnh của mấy người trong buồng ngủ đều không phải là rất tốt, cậu cảm thấy thật sự không có cái gì để mà khoe khoang, cậu cũng không muốn bị cô lập.
Cậu ở lớp học gần như đã bị cô lập rồi, lại còn bị phòng ngủ cô lập nữa, vậy thì cuộc sống đại học này cũng quá bi kịch.
Mấy người Tần Tư đưa mắt nhìn nhau, không ghen ghét thì đều là giả, rốt cuộc đời trước Trang Liên Tịch đã làm chuyện tốt gì mà đời này lại hạnh phúc như thế.
An An thu hết sắc mặt của bạn cùng học vào trong mắt, mở miệng nói: "Mấy cậu sẽ không tuyệt giao với tôi đấy chứ!"
Mấy người Tần Tư lắc đầu liên tục: "Sao lại vậy chứ, mẹ cậu là làm từ thiện, giúp đỡ những người cần giúp đỡ, chúng tôi làm sao lại tuyệt giao với cậu chứ, chúng tôi rất bội phục mẹ cậu đó, trở thành bạn bè với cậu, chúng tôi vui vẻ còn không kịp ấy!"
An An đã hiểu, đây là cậu mượn ánh hào quang của mel
An An nhìn bạn cùng phòng đang vây quanh cậu, cảm thay vân là đừng nói đến cha nữa, mẹ thì có thể dễ dàng được chấp nhận, nhưng cha vẫn nên giấu thì tốt hơn.
An An đang bị bạn cùng phòng truy hỏi, Miêu Tình cũng như thế.
Bây giờ đã ăn xong cơm tối rồi, Miêu Tình đang chuẩn bị xem phim truyền hình ở giờ vàng nữa! Một số bà già ở chung nhiều năm đã đến rồi.
Miêu Tình nhìn thời gian: "Sao giờ này các bà lại đến vậy?"
Mấy bà lôi kéo tay Miêu Tình: "Con gái bà cũng đã ở đại viện của chúng ta nhiều năm rồi, chúng ta cũng vẫn luôn nhìn thấy, thật không nghĩ tới, đứa nhỏ này có tiến bộ như vậy, bà thật là biết sinh, mấy đứa bé đều có bản lĩnh như thế."
Miêu Tình nghe vậy mà như rơi vào trong sương mù: "Các bà đều đang nói gì đấy? Sao tôi nghe không hiểu gì cả?"
Mấy bà cứ người này người kia một câu nói rõ ràng, Miêu Tình đã hiểu rồi, thật không nghĩ đến tạo ra động tĩnh lớn như vậy, người làm mẹ chỉ có tự hào và vui vẻ.
Miêu Tình không thích hư vinh, nhưng bây giờ nghe mấy người chị em nịnh nọt, ai u, trong lòng thoải mái, bà cũng tin, bà quả nhiên biết sinh, là một người vượng chồng vượng con.
Miêu Tình đợi người đi rồi, cam điện thoại lên cho gọi điện thoại cho ông chồng già, sau đó trọng điểm nhấn mạnh vượng chồng vượng con. Ban đầu Liên Quốc Trung rất vui vẻ, nhưng nghe bà cụ đặt hết công lao lên trên người mình, ông cụ không vui: "Không có tôi thì bà sinh cái gì? Công lao đều là ở tôi mới đúng."
Sau đó hai cụ già bắt đầu cãi cọ, lúc Mạt Mạt nhận điện thoại, Miêu Tình đã thắng trận.
Mạt Mạt nghe đến câu vượng con, thiếu chút bị sặc: "Mẹ, mẹ thật sự nghĩ như vậy đó à!”
Miêu Tình gật đầu: "Đúng vậy, tất cả mọi người đều nói như vậy, mẹ cũng nhớ là, nhớ năm đó lúc mẹ vừa ra đời, ông ngoại con nói, có một bà cụ chỉ vào người mẹ nóirằng, con bé này là đứa có phúc, có thể dẫn dắt con cái theo!"
Mạt Mạt chỉ lẳng lặng nghe, trong trí nhớ của cô vừa hay rất tốt, ông ngoại cũng chưa từng đề cập tới việc này.
Bà cụ nói chuyện vui vẻ, lúc này mới vui vẻ cúp điện thoại, sau đó sống lưng bà cụ thẳng tắp, có xu thế vượt lên trên ông chồng già.
Mạt Mạt cúp điện thoại ngẫm lại thì muốn cười, bà cụ đã lớn tuổi rồi, tính cách này lại vẫn rất hoạt báu
Mạt Mạt lên truyền hình, người trong nhà nhiều, may mà nhà bọn họ không có nhiều họ hàng như vậy, không có lôi ra đến bảy cô tám dì.
Bà cụ cúp điện thoại, ông cụ lại tới: " Bản lĩnh của con gái cha thật lớn, cha kiêu ngạo."
Mạt Mạt vẫn luôn nghe ông cụ khen cô nhìn thời gian, bây giờ đã được hai mươi phútrôi, mặc dù đã rất nhiều năm rồi cô không ở cùng một chỗ với cha mẹ, cô cũng hiểu rõ cha: "Cha, rốt cuộc cha muốn nói cái gì?”
Liên Quốc Trung: "... Rất rõ ràng?"
Mạt Mạt gật đầu: "Mỗi lần cha có việc đều sẽ làm nền trước, làm nền càng dài, chuyện càng lớn, cha nói đi, rốt cuộc có chuyện gì mà lại ngại mở miệng?"
Liên Quốc Trung ho khan một tiếng, vẫn có hơi xấu hổ: "Là như thế này, không phải con làm từ thiện sao? Cha, cha, có một chiến hữu già có cháu gái bị bệnh, ở trong nhà chỉ trông coi, thực sự không bỏ ra nổi tiên thuốc men, cha đã gửi tiền qua bưu điện rồi, ông già đó sửng sốt không nhận, trước kia cha vẫn muốn nói với con, nhưng mỗi lần đều không mở miệng nổi, sợ làm việc riêng, có ảnh hưởng không tốtvới con, nếu như con khó xử, coi như cha chưa từng nói, cha lại nghĩ thêm biện pháp."
Mạt Mạt nói: "Cha, con không làm khó dễ, chỉ cần đứa nhỏ phù hợp với điều kiện, sẽ cho trợ giúp, con còn vui vì cha có thể nói với con kial Chúng con không có đủ người, tin tức lại bế tắc, muốn biết nhà ai khó khăn cần trợ giúp cũng khó, có cần trợ giúp, chúng con cũng không biết, chúng con đang vui vì quần chúng thông báo cho đấy."
Liên Quốc Trung thở phào nhẹ nhõm: "Hoá ra là như vậy, vậy cha yên tâm rồi, con yên tâm đi, tuyệt đối phù hợp với điều kiện, ông già này trong nhà nợ không ít tiền, quá khó khăn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận