Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1293. Va chạm 1

Chương 1293. Va chạm 1Chương 1293. Va chạm 1
Dương Lâm: "Vì sao?"
Tùng Nhân gãi đầu: "Anh muốn làm lính, những kỳ nghỉ sau này của năm nay anh muốn đi theo cha đến quân đồn tham gia huấn luyện, cho nên không thể xử lý nhà máy với em."
Dương Lâm cắn môi: "Không sao, chẳng phải anh chỉ đi hơn một tháng sao?"
Tùng Nhân: "Vậy cũng không được, anh không tham gia, sao có thể chia tiền, hơn nữa, sau này tham gia quân đội là không được phép buôn bán, thời gian dài như vậy, em đã dạy cho anh biết không ít thứ, cám ơn em."
Dương Lâm đã sớm biết cậu bé và Tùng Nhân sẽ sớm phải tách ra, cậu bé cũng có chút tâm tư nhỏ, muốn cùng kinh doanh với Tùng Nhân, cho nên vẫn luôn lén truyền bá cho Tùng Nhân là kinh doanh tốt như thế nào.
Nhưng Tùng Nhân mặc kệ cậu bé có nói nhiều hơn nữa, miệng lúc nào cũng chỉ muốn làm lính, Tùng Nhân nói nhiều nhất: "Anh muốn làm người đáng yêu nhất, nhân dân gặp nạn có bọn họ, bảo vệ quốc gia có bọn họ."
Dương Lâm trâm mặc một lúc, cười: "Anh phải đồng ý với em, phải làm tướng, nếu như không làm được, nhân lúc còn chưa muộn thì trở về."
Ban đầu Tùng Nhân nghĩ kéo dài đến học kỳ này rồi kết thúc, nhưng chuyện này nối chuyện kia trước thời hạn, bây giờ lại nhận được sự ủng hộ của Dương Lâm, Tùng Nhân vô cùng vui vẻ, ưỡn ngực: "Anh nhất định làm tướng, em cứ chờ mà xem."
Mạt Mạt thấy hai đứa bé vui vẻ, hiểu ý cười một tiếng.
Chuyện khách hàng coi như đã qua một đoạn thời gian, nhưng đại viện vẫn bàn tán rất lâu, có cảm kích, cũng có không biết, dù sao tiếng thảo luận cũng là hai mặt trái ngược.
Mỗi ngày Diệp Phàm đều nghe, thời gian lâu dài, oán hận chất chứa trong lòng cũng càng ngày càng sâu.
Về phần Trịnh Khả đi theo Dương Lâm và Tùng Nhân xin lỗi, không phải là ý muốn chủ quan của cô bé, Dương Lâm và Tùng Nhân không trách Trịnh Khả, nhưng cô bé Trịnh Khả này rất tự trách.
Kết quả Trịnh Khả rời khỏi đại viện, về lại bên cạnh ông bà ngoại, đây cũng là sự chống đối với mẹ.
Thứ ba, Từ Li gọi điện thoại tới muốn đến làm khách, Từ Lị đến thành phố Z cũng đã được một thời gian rồi, thế nhưng vẫn bận, Từ Li có thể tới, Mạt Mạt dĩ nhiên là hoan nghênh.
Thứ tư Mạt Mạt cố ý về nhà sớm, lái xe có chút nhanh, mới re ra từ công ty, đã đụng vào một chiếc xe khác.
Đầu Mạt Mạt đụng phải tay lái, đau chết cô rồi, ngẩng đầu nhìn xe trước mặt, may mà phanh lại kịp, xe trước mặt cũng chuyển lái, không va chạm trực diện với nhau, nếu không thì đã đụng hỏng rồi.
Cửa xe hơi nhỏ trước mặt mở ra, một người đàn ông đỡ ở ngực đi xuống, vị này cũng bị đụng không nhẹ, người đàn ông đại khái hơn ba mươi tuổi, đi xuống xe, bộ vest xiêu vẹo: "Cô gái, cô không sao chứ!"
Sắc mặt Mạt Mạt không được tốt: "Sao anh lại đi ngược chiều, nếu như tôi phản ứng chậm một chút, coi như tôi đã gặp Diêm Vương rồi."
Hiện tại tim Mạt Mạt vẫn đang đập thình thịch, lần trước là Dương Tuyết cố ý chặn lại, nhưng lần này là tai nạn xe cộ thực sự, Mạt Mạt vừa nghĩ tới chính mình thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi, hơi thở cũng có chút khó khăn.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cục u trên trán Mạt Mạt, thái độ thành khẩn: "Thật sự xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi dẫn cô đến bệnh viện, xe bị hư tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Mạt Mạt kiểm tra xe một lát, xe bị hỏng không nghiêm trọng, khởi động cũng không có việc gì, nhưng cô không muốn nhìn thấy người đàn ông: "Bệnh viện thì không cần đi, nhưng chi phí sửa xe anh phải chịu, cũng để cho anh nhớ lâu, lần sáu chú ý, lái xe cũng không phải chuyện đùa."
Người đàn ông nhìn đầu Mạt Mạt: "Tiền tôi sẽ bồi thường, nhưng bệnh viện nhất định phải đi."
Mạt Mạt đang vội, đầu đã không còn đau như vậy nữa: "Không cần, cả thảy 50 đồng sửa lại sơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận