Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1188. Giả dối 2

Chương 1188. Giả dối 2Chương 1188. Giả dối 2
Quần áo trên người Dương Tuyết tốt đã nói rõ hai điểm, thứ nhất, mặc dù Dương Tuyết sinh ra hai đứa con gái, nhưng địa vị trong nhà vẫn có, thứ hai, trong nhà Dương Tuyết vẫn có tiền dư.
Mạt Mạt uống một ngụm cháo: "Vẫn là anh quan sát tỈ mỉ, em thấy Dương Tuyết không chỉ tới một lần, cho nên Tiết Nhã và Dương Phong không đi ra."
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừm."
Mạt Mạt nói: "Em thấy Diệp Phàm dẫn người vào, đây quả thực là bản thân không vừa ý, cũng không thể thấy người khác vừa ý được."
Trang Triều Dương thổi cháo phù phù, bảo Tùng Nhân đang ăn cơm rất ngon: "Sau này cách nhà họ Trịnh xa một chút."
Mạt Mạt lau miệng cho Thất Cân, Tùng Nhân hỏi: "Đến đã lâu như vậy rồi, sao con không thấy con cái nhà họ Trịnh nhỉ?"
Chuyện này Mạt Mạt biết, nghe Vương Thanh nói: "Nhà họ Trịnh có một đứa con gái, ở nhà bà ngoại, chắc là trước khi vào học sẽ trở về."
Tùng Nhân không có hứng thú, cậu bé còn tưởng rằng, sau này có thể đánh nhau cùng với nhà họ Trịnh chứ.
Hôm nay Trang Triều Dương được nghỉ, ba thằng nhóc sau khi ăn xong thì vây quanh cha, Tùng Nhân nói: "Cha, chúng ta đi ra ngoài chơi đi, đi đến bờ biển câu cá được không?”
An An cảm thấy đề nghị này của anh trai không tệ, phụ hoạ: "Cha, chúng ta đến bờ biển câu cá đi, chúng ta còn chưa đến bờ biển câu cá đâu."
Thất Cân không hiểu, nhưng có thể theo cha ra ngoài, nó cũng vui vẻ.
Lúc Mạt Mạt đi ra, Trang Triều Dương vẫn chưa đồng ý, anh đang lo lắng về Tùng Nhân, tính cách Tùng Nhân hơi nóng nảy, không có kiên nhẫn.
Mạt Mạt vừa định mở miệng, Trang Triều Dương đang đổi sắc mặt, Mạt Mạt cười, Trang Triêu Dương đang rèn dũa tính nhẫn nại của Tùng Nhân.
Mạt Mạt vẫy tay với Thất Cân, dẫn thằng bé lên lầu thay quần áo, Thất Cân cong khoé mắt, rất vui vẻ.
An An thấy mẹ và em trai xuống thì nhảy dựng lên, không để ý đến anh cả ngốc nghếch nữa, cũng lên lầu thay quần áo.
Cuối cùng Tùng Nhân bị Trang Triều Dương giáo dục một lúc, nhưng vẫn vui vẻ không cả thay quần áo, là đứa đầu tiên lao ra khỏi cửa chờ.
Trong nhà Mạt Mạt không có cần câu hay dụng cụ bắt cá, bây giờ phải đi mua trước, cũng may thành phố Z là thành thị cạnh biển, ngành dụng cụ đánh bắt cá phát triển không tệ, trên đường có cửa hàng bán dụng cụ đánh bắt.
Mạt Mạt tìm ra được thùng gỗ đựng nước nhỏ và một cái thuổng sắt nhỏ trong căn phòng đồ đạc lộn xôn, những thứ này deu là Mat Mat mua về sau này, để dùng lúc trồng hoa.
Mạt Mạt cầm những thứ này, có thể đến bờ biển nhặt sò gì đó, tự mình nhặt rồi ăn hương vị cũng khác nhau.
Cả nhà Mạt Mạt ra khỏi cửa lớn, Dương Tuyết vẫn còn đang vịn vào cửa để khóc, con cái cũng mặc kệ, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm sai rồi, hy vọng được tha thứ.
Cả nhà Mạt Mạt đi ra, Dương Tuyết nhìn thoáng qua, rõ ràng sửng sốt một chút, lần trước tới nhà này còn chưa có người.
Trang Triều Dương mở cửa xe, Mạt Mạt dẫn mấy đứa nhỏ đi lên, ánh mắt nhìn liếc qua hai đứa bé gái nhỏ kia, đứa lớn hơn một chút vẫn thông minh, biết đứng dưới bóng cây.
Dương Tuyết nhìn thấy xe hơi nhỏ thì trừng mắt, đáy mắt có một tia sáng khác, ánh mắt đường như kiên định hơn, tiếng kêu khóc lại lớn hơn.
Cả nhà Mạt Mạt đã lái rất xa, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng Dương Tuyết khóc.
Mạt Mạt cảm thấy, khóc yên lặng rơi lệ mới là sự chú ý lớn nhất, vô thanh thắng hữu thanh, mà giống như Dương Tuyết này, quá giả dối, đây là để khóc nên mới khóc, Mạt Mạt không nghe ra bất kỳ sự hối hận và tình cảm nào.
Nhưng Mạt Mạt biết, Dương Tuyết hối hận rồi, không phải hối hận vì mình làm sai, mà chính là không nghĩ tới cha mẹ lại không sao, sau đó trong lòng sẽ cảm thấy không công bằng, cho rang tất cả những thứ này đều nên là của cô ta mới đúng, cho nên mới tới nhiều lần.
Trang Triều Dương nắm lấy tay vợ, Mat Mạt cười, không nghĩ đến Dương Tuyết nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận