Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 337. Đồ thần kinh 1

Chương 337. Đồ thần kinh 1Chương 337. Đồ thần kinh 1
Đồ thần kinh 1
Tê Hồng đột nhiên chạy đến phía trước: "Mạt Mạt, nhanh lên, một mảng nấm to lắm."
Mạt Mạt nhìn qua, thật sự rất nhiều, cũng không nghĩ đến chuyện ông Miêu nữa.
Chị Vương ngồi xổm ở một bên, miệng cười không khép lại nổi: "Cả mảng lớn như vậy, giỏ chúng ta mang theo nhỏ quá rồi."
Mạt Mạt: "Dù sao cũng chạy không được, ngày mai rồi lại đến hái."
Tề Hồng bĩu môi: "Mấy người trong khu nhà thấy chúng ta hái được, nhất định ngày mai toàn bộ sẽ tới đây, hơn nữa còn sẽ đi theo ngay sau mông cô, thấy cô tìm được thì sẽ xông tới cướp lấy, phiền chết đi được."
Chị Vương tiếp lời: "Cho nên sáng mai chúng ta phải đến sớm một chút, còn phải tránh mấy người kia nữa."
Mạt Mạt: "Vậy sáng mai chúng ta đi lúc mấy giờ?"
Chị Vương: "Bốn giờ rưỡi, lúc trời vừa sáng, hai người có thể dậy được không?"
Mạt Mạt và Tề Hồng đồng thanh nói: "Có thể. "
Tề Hồng đứng thẳng lưng: "Tôi định hái nhiều hơn một chút, chờ phơi khô xong rồi gửi qua bưu điện cho cha mẹ tôi nữa, đồ năm ngoái bọn họ đã ăn hết rôi."
Mạt Mạt vẫn luôn không có cơ hội hái nấm, năm nay có cơ hội đương nhiên phải hái nhiều hơn một chút, nhìn thấy trong bụi có mấy quả cây phỉ, mắt cũng sáng lên: "Không chỉ có nấm phỉ mà còn có cả quả phỉ nữa này."
Tề Hồng gật đầu: "Đúng vậy, đến lúc vào thu thì cả núi này đều là bảo vật cả. Tôi nói cho cô biết, lúc mới kết hôn xong tôi không có ý định theo quân đâu, muốn ở lại quê thôi. Nhưng mà Triệu Hiên cứng rắn túm tôi đến đây, về sau liền thích nơi này."
Mạt Mạt cười ra thành tiếng: "Xem như toàn bộ lai lịch của Triệu Hiên đã bị cô vạch trần hết rồi đấy."
Tê Hồng xua tay: "Cái này cũng không là gì đâu, mấy tuổi anh ta còn tè ra quần tôi còn biết nữa là! Mấy chuyện này tôi không nói ra là đã giữ thể diện cho anh ta lắm rồi đấy."
Mạt Mạt lại cười đau sốc cả hông, lúc này cô thật sự rất đồng tình với Triệu Hiên.
Rất nhanh giỏ của chị Vương cũng đã đầy rồi, chị Vương đeo giỏ lên: "Đi nào, về nhà thôi."
Mạt Mạt nhìn nấm, đã nghĩ được đêm nay sẽ nấu món gì rồi. Đáng tiếc là không có thịt, nếu không thì làm món nam xào ớt có thêm chút thịt nữa sẽ cực kỳ ngon.
Khi ba người tiến vào trong khu nhà, có rất nhiều người vây lấy, nhao nhao hỏi thăm hái ở chỗ nào. Chị Vương chỉ nói qua loa là hái ở trên núi. Mat Mat và Tê Hồng nhìn thoáng qua, vội vàng rút lui. Tê Hồng ở tòa nhà số hai, Mạt Mạt là ở số bốn, hai người không đi cùng hướng nên đi được một đoạn hai người liền tách ra.
Mạt Mạt đi về hướng nhà mình. Tôn Nhụy và Cảnh Tinh Tinh từ phía trước mặt đi tới, Cảnh Tinh Tỉnh nhìn Mat Mạt với vẻ mặt khinh thường: "Cái đồ chơi này mà cũng có người muốn à, thật sự là không thấy qua việc đời mà."
Mạt Mạt không hiểu lắm, hái nấm với không thấy qua việc đời có gì liên quan với nhau không? Mà lại nhìn giọng điệu của Cảnh Tinh Tinh, giống như cô ta chưa bao giờ ăn nấm vậy.
Tôn Nhụy vẫn bày ra bộ dáng bé thỏ trắng như cũ, nhưng ánh mắt liếc nhìn về phía Mạt Mạt, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ oán hận.
Mạt Mạt thản nhiên mở miệng: "Muốn nhìn thì cứ thoải mái mà nhìn đi."
Tôn Nhụy hoảng sợ vội vàng cúi đầu xuống, Cảnh Tinh Tinh liếc mắt, kéo Tôn Nhụy qua: "Liên Mat Mạt, Tôn Nhụy chính là em chồng của cô. Cô không cho cô ấy vào nhà, thấy cô ấy còn nhỏ mà bắt nạt cô ấy, bây giờ lại còn hù dọa cô ấy nữa, Liên Mạt Mạt, cô có còn là người sao?"
Mat Mat có cảm giác Cảnh Tinh Tinh thuộc ve loại người được đà lấn tới, cô càng không để ý tới cô ta thì cô ta sẽ càng lấn tới nữa: "Nếu như tôi không phải người, cô còn hiểu được tôi nói gì, vậy thì cô là thứ gì đây?" Cảnh Tinh Tinh nghẹn họng, cô ta không nghĩ tới Liên Mat Mạt lại độc miệng như vậy: "Cô!"
Mạt Mạt cười lạnh một tiếng: "Cảnh Tinh Tinh, cô đừng có mà rảnh rỗi đi gây sự như thế, cô nhớ kỹ cho tôi, tôi chỉ có một bà chị chồng chứ không có cô em chồng nào cả."
Cảnh Tinh Tinh ăn nói vụng về, nói không lại Mạt Mạt, tức giận trừng mắt.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận