Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 758. Canh cao 2

Chuong 758. Canh cao 2Chuong 758. Canh cao 2
Thẩm Phương lắc đầu: "Bà cũng không biết, cháu có nghi vấn gi hỏi ông cậu cháu, dĩ nhiên không chắc là ông ấy sẽ nói cho cháu biết, cháu phải hiểu là, bí mật, lúc có thêm một người biết, vậy thì đã không còn là bí mật nữa."
Mạt Mạt gật đầu hiểu rõ rồi, Thẩm Phương tiếp tục nói: "Chờ cháu đi rồi, bà sẽ đưa tài liệu cho cháu."
Mat Mạt: "Vâng."
Mạt Mạt về phòng ngủ, Triều Dương và hai đứa nhỏ đã ngủ rồi, Mạt Mạt bò lên giường, nằm trên giường nhìn đỉnh màn.
Năng lực của cô nhất định là tới từ nhà họ Thẩm, tổ tông của nhà họ Thẩm nhất định là có năng lực như vậy, cũng không biết là có không gian hay không?
Mạt Mạt cảm giác nhà họ Thẩm thực sự là khiêm tốn, biết rõ ràng toàn bộ sự phát triển, nhưng vẫn luôn sinh sống khiêm tốn như vậy, không làm bất cứ chuyện gì khác người, càng không làm những chuyện vượt quá thời đại này.
Đây mới là chỗ lợi hại nhất của nhà họ Thẩm, có thể nhẫn nhịn để phát triển lên, ngược lại để cho tất cả mọi thứ thuận theo tự nhiên, chuyện này cần phải có sức chịu đựng lớn biết bao nhiêu.
Mạt Mạt cảm thấy, đây cũng là chỗ để nhà họ Thẩm có thể trường tồn và thông minh. Trên đời này sẽ không khi nào thiểu những thiên tài và người thông minh, tất cả sự tồn tại khác thường, đều sẽ thu hút nhiều ánh mắt nhất, mà những ánh mắt này, sẽ không đem đến vinh quang, mà chỉ khiến cho bản thân mình tự chịu diệt vong mà thôi.
Mạt Mạt cho rằng, làm đến nơi đến chốn, tích luỹ kiến thức vững chắc, làm cho tất cả kiến thức đều trở thành vì bản thân, những thứ này mới là đạo lý quyết định, mỗi một bước đi của con người đều là nên móng, nền móng tốt thì mới có thể đi xa.
Đầu cơ trục lợi, mặc dù có thể khiến cho con người nhanh chóng đạt được lợi ích, nhưng cũng là sự uy hiếp trí mạng.
Mạt Mạt thông qua nhà họ Thẩm, lại thêm cho mình một cảnh cáo, cô phải khiêm tốn, phải làm tốt chính mình, mặc dù cô trọng sinh, có ưu thế tương lai, nhưng ưu thế là con dao hai lưỡi, cô chỉ cần sống cuộc đời của mình, không được hại chính mình, hại người nhà.
Gánh nặng trong lòng Mạt Mạt đã được giải đáp, nhích dần vào trong lòng Trang Triều Dương, anh cảm giác được vợ tới gần, tự nhiên mà ôm vợ.
Mạt Mạt nhắm mắt lại, cô chỉ là Liên Mạt Mạt, đời này của Liên Mạt Mạt, cô phải bảo vệ hạnh phúc không dễ kiếm của mình.
Mạt Mạt ngủ thiếp đi, Trang Triều Dương mở to mắt, đầu ngón tay sờ lên lông mày đã giãn ra của cô, đáy mắt tràn đầy dịu dàng, ôm sát vợ, nhắm mắt lại lân nữa.
Ngày hôm sau, Mạt Mạt dậy rất sớm, lần này trở về chỉ có người lớn, bọn nhỏ đều ở lại.
Bởi vì đậu đại học, Liên Quốc Trung đã đến khu lân cận mượn xe bò, Mạt Mạt và ông nội ngồi xe bò, Triệu Tuệ và Mộng Nhiễm không đi, may đứa nhỏ không thể rời khỏi bọn họ, những người khác thì đi bộ.
Mặc dù tuyết lớn, nhưng cũng không dày, đường đi khá dễ, hơn tám giờ đã đến thôn làng rồi.
Bây giờ Mạt Mạt đã có máy ảnh rồi, lấy máy ảnh ra, chụp một tấm ảnh của thôn làng.
Hôm qua, cả nhà chụp một tấm, Liên Kiến Thiết đã biết cái đồ chơi này là máy ảnh, hỏi: "Mạt Mạt, cái này có thể chụp nhiều ảnh không?"
Mạt Mạt cười: "Có thể ạ, ông nội, cháu cầm về ba cuộn phim cơ, được 105 tấm, hôm qua mới chụp 30 tấm."
Lần này Mạt Mạt trở về đã cố ý mua, năm nay là năm đại đoàn viên, phải chụp nhiều chút để lưu lại làm kỷ niệm, sau này nếu muốn lại đại đoàn viên nữa thì rất khó.
Liên Kiến Thiết vui vẻ, dừng xe bò lại, đừng thấy ông cụ hơn bảy mươi rồi, đi đứng vẫn rất nhanh nhẹn: "Đến đây, chụp cho ông nội một tấm ở cổng thôn, còn có căn nhà cũ của chúng ta, những thứ này ông đều muốn chụp lại."
Mạt Mạt nhìn ông nội vui vẻ như đứa trẻ con thì nhảy xuống xe: "Vâng."
Liên Kiến Thiết chụp một tấm, kéo cháu trai và con trai tới, mọi người cùng nhau chụp ảnh, đáng tiếc máy ảnh của Mạt Mạt không có giá đỡ, nếu như có giá đỡ thì tốt, có thể chụp được đầy đủ mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận