Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1824. -

Chương 1824. -Chương 1824. -
Cơm trưa là An An nấu, ăn cơm xong, Mạt Mạt và Trang Triều Dương muốn đi thăm mẹ, vừa vặn tiện đường đi thăm Trang Triều Lộ.
Nếu không phải sức lực của Miêu Tình không được, bế hai đứa bé cũng không muốn buông tay.
Miêu Tình yêu thích sờ đứa này một cái, hôn đứa kia một cái, hai đứa bé cũng không sợ người lạ, cười khanh khách không ngừng, cho Miêu Tình đủ mặt mũi.
Miêu Tình: "Nhìn thấy hai đứa nhỏ này, toàn thân mẹ đều có sức lực, cảm thấy mình trẻ ra."
Mạt Mạt nhìn mái tóc hoa râm của mẹ, trong lòng chua xót, cười nói: "Mẹ còn phải sống lâu trăm tuổi nữal"
Miêu Tình không muốn nói lời ủ rũ, nhưng bà rõ ràng, đều nói sống lâu trăm tuổi, nhưng có mấy người có thể sống đến trăm tuổi.
Miêu Tình khẽ cười: "Bây giờ các con trở ve rồi, mẹ muốn đến chỗ kia của các con ở mấy ngày, hoan nghênh không?"
Mạt Mạt: "Mẹ là không nỡ xa bọn nhỏ ấy gì!"
"Đúng, mẹ chính là không nỡ xa bọn nhỏ."
Mạt Mạt: "Mẹ, mẹ trả lời ngay thẳng như vậy, không cân nhắc đến tâm trạng của con à!"
Miêu Tình: "Con đã bao nhiêu tuổi rồi, còn ghen với mây đứa bé, có mất mặt hay không."
Mạt Mạt hừ một tiếng: "Cho dù con có làm bà nội rồi thì con cũng là con gái mẹ."
"Triều Dương à, những năm này vất vả cho con rồi!"
Mat Mạt: "..."
Đây chính là mẹ ruột không sai!
Mạt Mạt nhìn mẹ rõ ràng cười nhiều hơn, Mạt Mạt cong khóe miệng, cha mẹ khỏe mạnh trường thọ, cô sẽ cảm thấy mình hạnh phúc.
Đời này đã qua một nửa, cô rất hạnh phúc!
Ngày hôm sau Miêu Tình tới, có thằng nhóc con ở đây, Miêu Tình bận rộn, bước đi cũng như mang gió, cũng không quan tâm đến Liên Quốc Trung nữa.
Mạt Mạt nhận được điện thoại oán trách của cha già: "Mẹ con cũng không còn ít tuổi nữa, làm sao lại để cho bà ấy trông trẻ, sao vậy con gái."
Mạt Mạt ban đầu có chút khó hiểu, cha tức giận có chút lớn.
Liên Quốc Trung tiếp tục nói: "Chờ cha gọi điện thoại cho mẹ con, con đi trông bọn nhỏ đi."
Lúc này Mạt Mạt mới hiểu, hóa ra mỗi lần cha gọi điện thoại, mẹ chỉ nói một câu cúp đây, cảm thấy mình không được để ý đến.
Mạt Mạt cười híp mắt: "Được, được, con nhất định sẽ không nói, cha con ghen."
Liên Quốc Trung dừng lại mấy giây, sau đó giọng cao hơn rất nhiêu: "Cũng đã làm bà nội rồi, còn trêu chọc cha sắp xuống mồ, con có thẹn với lòng không."
Mạt Mạt: "Cha, cha đừng cứ già là xuống mồ xuống mồ, lời này con cũng không thích nghe, con còn phải chờ cha trở về để dẫn cha đi khắp nơi với con, đều phải sống lâu trăm tuổi."
Liên Quốc Trung ngây dại, trong lòng con gái vẫn luôn hướng về người trong nhà, đừng thấy con gái là đứa mạnh mẽ, nhưng cũng là đứa không muốn xa rời người trong nhà nhất, nếu như không có người nhà, con gái sẽ không vui vẻ.
Khoé miệng Liên Quốc Trung ngoắc ngoắc: "Con ấy à, cũng làm bà nội rồi, thật ra, tâm tư vẫn chưa trưởng thành."
Đáy mắt Mạt Mạt loé lên: "Bởi vì có mọi người ở đây, cho nên con mới ỷ lại, mới không muốn lớn lên."
Bởi vì đời trước đã từng trưởng thành, từng trải qua đau khổ, cho nên đời này, cô chỉ muốn sống hạnh phúc, có cha mẹ người nhà là hạnh phúc.
Cuối cùng Mạt Mạt xác định thời gian mà cha sẽ về, sau đó cúp điện thoại.
Trang Triều Dương không biết đứng sau lưng Mạt Mạt từ lúc nào, đè lên vai Mạt Mạt, Mạt Mạt mỉm cười quay đầu: "Anh về rồi hả?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Hôm nay thời tiết tốt, ra ngoài cùng anh đi?"
"Được!"
Trang Triều Dương: "Cầm theo máy ảnh." "Vâng."
Mạt Mạt nhìn con đường mà Trang Triều Dương dẫn cô đi, khẽ chớp mắt: "Nơi này có chút quen mắt."
Trang Triều Dương giơ máy ảnh lên: "Suy nghĩ lại một chút."
Mạt Mạt nghĩ ra rồi: "Lúc anh dẫn em đi mua máy ảnh, đây là nơi chúng ta ngồi xổm xuống."
“Trí nhớ không tệ."
Mạt Mạt vẫn nhìn xung quanh: "Nhưng sự thay đổi này cũng quá lớn, nếu không phải cái cây này có chút ấn tượng, em cũng không nhớ ra."
"Anh cũng đã tìm rất lâu, hôm nay dẫn em đi lại một lần?"
Mạt Mạt kéo tay áo của chồng: "Hai ngày này anh rất bận rộn, chính là vì để tìm nơi này?"
Trang Triều Dương không hề cảm thấy xấu hổ: "Đúng vậy, muốn cho em một niềm vui bất ngờ, thế nào, lãng mạn đến muộn cũng không tệ lắm phải không!"
"Bất ngờ thì có một chút nhưng lãng mạn thì còn kém rất nhiều."
Mạt Mạt trả lời đúng trọng tâm đáp trả, trong mắt đang mong đợi Trang Triều Dương còn có sự kinh ngạc khác, khỏi phải nói, số tuổi của hai người cộng lại đã cả trăm rồi, nhưng có chút lãng mạn, trong lòng vẫn rất nồng nhiệt!
Trang Triều Dương cầm máy ảnh: " Chụp một tấm trước đã, sau này hàng năm đều đến chụp một tâm."
"Còn chuẩn bị thần bí, em không hỏi nữa, để xem anh chuẩn bị lãng mạn bao nhiêu."
Trang Triều Dương chỉ cười, không nói lời nào.
Trang Triều Dương nhờ người đi đường chụp giúp một tấm ảnh, bản thân còn tự chụp một tấm đang ngồi xổm ngây ngốc ngẩn người.
Tấm hình này mười mấy năm trước Mạt Mạt đã từng chụp, trong nhà có một tấm, làm khó Trang Triều Dương còn có thể bắt chước giống như vậy.
Lộ trình đều do Trang Triều Dương sắp xếp, đi chèo thuyền, sau đó đi ăn thịt vịt nướng.
Trang Triều Dương: "Đều nói bữa tối có ánh nến rất lãng mạn, nhưng chúng ta là dạ dày Trung Hoa, ăn cơm trưa vẫn là lãng mạn nhất."
Mạt Mạt bật cười: "Đúng, đúng, anh nói đúng."
Khẩu vị của Mạt Mạt không còn tốt như trước kia, nhưng Trang Triều Dương không thay đổi, một bàn đồ ăn phần lớn đều vào bụng Trang Triều Dương.
Buổi chiều lại đi xem phim, Mạt Mạt thật sự xem nhập tâm, nhưng vừa quay người đã không thấy Trang Triều Dương đâu, đèn trong phòng chiếu phim đã sáng lên, Mạt Mạt đứng dậy cũng không tìm được.
Trong lòng Mạt Mạt chắc chắn, đây là có sự bất ngờ, mắt xoay chuyển lòng vòng, mở khăn lụa ra, bịt trên đầu. Sau do cui dau di theo dam nguoi xem phim ra ngoài, trái tìm của Mat Mat vẫn rất nhảy nhót.
Mat Mat còn đang nghĩ cách chuồn đi, sau đó bắt bài ngược lại Trang Triều Dương, thật không nghĩ đến, áo của Mạt Mạt bị nắm lấy, Mạt Mạt quay đầu lại đã đối diện với dáng vẻ cười híp mắt của Trang Triều Dương.
Mạt Mạt kéo khăn lụa xuống, gượng cười: "Em đang thử nghiệm một chút, anh có thể tìm thấy em hay không.”
"ừ"
Mat Mat lắc lu khăn lụa: "Anh xem này, để tăng thêm độ khó cho anh, em còn cố ý lấy khăn lụa bịt lại! Đồng chí Trang Triều Dương, anh quá lợi hại, vậy mà thoáng cái đã tìm được em."
Trang Triều Dương nhịn không được, cười ha ha: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, tất cả mọi người chỉ có một mình em là quấn khăn lụa trên đầu, em xác định là tăng thêm độ khó? Chứ không phải em muốn anh nhanh tìm thấy em?"
Mạt Mạt cứng đờ, lúng túng, cô thật không nghĩ tới.
Mạt Mạt đột nhiên cười phá lên ha ha, Trang Triều Dương sửng sốt, không biết đã chọc trúng điểm cười của vợ ở chỗ nào.
Mạt Mạt vừa cười vừa nói: "Em nói với anh, thích khách trong phim, vì sao ban ngày còn phải mặc quần áo đi đêm, đây không phải là bại lộ mục tiêu hay sao? Hơn nữa diễn viên chịu đựng nhất định rất vất vả, rõ ràng nhìn thấy, còn phải làm như không thấy."
Trang Triều Dương cũng cười, Mạt Mạt đột nhiên vây quanh Trang Triều Dương đi vòng vo hai vòng: "Sự bất ngờ của anh đâu?"
Trang Triều Dương giả ngu: "Bất ngờ gì?"
Mạt Mạt không tin: " Anh đi ra trước không phải để chuẩn bị sự bất ngờ à?"
"Tiêu chảy, cho nên anh ra trước."
Mạt Mạt nhớ tới hai ngày nay dạ dày Trang Triều Dương không tốt, tin Trang Triều Dương, bả vai lập tức thấp hơn mấy phần, có chút thất vọng nho nhỏ.
Trang Triều Dương kéo vợ đi lên phía trước, Mạt Mạt có chút buồn bực đi theo.
Trang Triều Dương vẫn luôn nhìn xéo qua, ý cười ở đáy mắt cũng sắp tràn ra ngoài, nhưng vợ thất vọng càng ngày càng đậm hơn, mấy lần Trang Triều Dương muốn nói, mau mau về nhà, sự bất ngờ ở nhà, nhưng nghĩ đến hiệu quả ngạc nhiên, lại nhịn được.
Trên đường về nhà, Mạt Mạt còn chưa dám tin, đã nói xong là bất ngờ, đã nói xong rồi mà! Như vậy là xong rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận