Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 517. Độc ác 1

Chương 517. Độc ác 1Chương 517. Độc ác 1
Mạt Mạt nghe xong: "Các anh phải làm nhiệm vụ à?”
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừm, lần này tuyết lớn quá, những người già có kinh nghiệm nói, lần này tuyết có thể rơi mấy ngày, thôn dân xung quanh không đợi được, bọn anh chỉ có thể giẫm lên tuyết mà dọn dẹp thôi."
Mạt Mạt lo lắng hỏi: "Mấy ngày nay tuyết rơi nặng hạt, các anh ở chỗ nào? Ở bên ngoài sao?”
Trang Triều Dương nói: "Một bộ phận ở lều vải, một bộ phận ở nhà của các đồng hương."
Liên Thanh Bách giúp Triệu Tuệ khoác xong quần áo hỏi: "Các cậu được chia mấy cái lêu vải?"
Trang Triều Dương xoè tay ra: "Năm cái, lều vải quá khan hiếm, các anh thì sao?"
Liên Thanh Bách nói: "Cũng chi năm cái, xem ra đều như thế."
Triệu Tuệ cau mày: "Trời lạnh như vậy, ở lêu vải cũng không phải chút chuyện đâu."
Liên Thanh Bách xua tay: "Không sao, trước kia lúc tuyết đầy trên mặt đất còn từng ở dã ngoại rồi, mới mấy ngày, rất nhanh đã qua rồi."
Mạt Mạt bế đứa bé ngồi xuống: "Ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói."
Trang Triều Dương múc cháo cho Mạt Mạt nói: "Lương thực của chúng ta đều là tự chia, phải tự mang lương khô, mang đủ ba ngày."
Mạt Mạt nói tiếp: "Lát nữa để em làm cho, Triều Dương làm trợ thủ."
Trang Triều Dương nói: "Được."
Triệu Tuệ nói với Liên Thanh Bách: "Anh lại về nhà một chuyến, trong ngăn tủ có ít bông và vải, anh mang tới đây, lát nữa em làm cho anh cái bao đầu gối, ngày mai đeo lên."
Liên Thanh Bách uống xong bát cháo, chùi miệng: "Bây giờ anh sẽ về, anh cầm ấm nước và áo khoác về, em còn muốn lấy cái gì không?"
Triệu Tuệ nói: "Cầm cho em hai bộ quân áo nhé."
"Được."
Liên Thanh Bách đi rồi, Triệu Tuệ trông đứa nhỏ, Mạt Mạt ngâm bột ngô, lại đập một miếng thịt, thịt nguyên lõm xuống, hấp bánh bao thịt bột ngô.
Trang Triều Dương: "Vợ à, em xem rau khô này đủ không?"
Mạt Mạt quay đầu nhìn thoáng qua: "Đủ rồi, anh vò nát lá rau khô ra, sau đó chia thành những phần nhỏ."
"Được."
Trang Triều Dương chia xong rồi, bánh bao của Mạt Mạt cũng ra khỏi nồi, sau đó Mạt Mạt xào thang bao, khoảng chừng hai cân, anh cả và Trieu Dương mỗi người một cân. Bên này Mat Mat làm xong, bao đầu gối của Triệu Tuệ cũng làm xong, còn làm cho Liên Thanh Bách cái bao tay bông.
Mạt Mạt mệt mỏi, về ngủ trước, nhưng vừa nghĩ tới Trang Triều Dương phải đi, Mạt Mạt cố chống đỡ cơn buồn ngủ, dặn dò Trang Triều Dương: "Ngày tuyết rơi nặng hạt, anh nhất định phải chú ý an toàn."
Trang Triều Dương: "Anh sẽ cẩn thận, không cần lo lắng cho anh, em ở nhà cũng nên ngoan ngoãn đó, anh không ở nhà thì không được ra ngoài."
Mạt Mạt gật đầu: "Em nhớ rồi, em không đi đâu hết."
Mạt Mạt thật sự buồn ngủ, nói xong câu đó đã ngủ mất.
Trang Triều Dương bật cười, ôm chặt lấy Mạt Mạt, nhắm mắt lại, rất nhanh cũng đã tiến vào giấc mộng.
Trang Triều Dương nói bọn họ phải làm nhiệm vụ ba ngày, nhưng ngày thứ năm mới trở về, lúc quay về, quần áo trên người đều ẩm ướt, thay xong quần áo khô, lại đi họp.
Triệu Tuệ lo lắng nhìn ngoài cửa sổ: "Mặc dù là tiểu tuyết, nhưng cứ rơi không ngừng như thế cũng không phải chuyện tốt, nhà dịch vụ bây giờ cũng trống không rồi."
Tê Hồng đùa với đứa nhỏ, tâm trạng sa sút nói: "Cha tôi gọi điện thoại tới nói, ở phương Bắc tuyết rơi không ngừng, bọn họ ở nơi đó là phương Nam cũng có tuyết rơi nữa. Còn nói với tôi là, đường đến phương Bắc đều đã bị phủ kín rồi, bọn họ không tới được."
Mạt Mạt: "Xem ra đám người Trang Triều Dương lại có nhiệm vụ."
Te Hồng: "Bây giờ cũng gần tới cửa ải cuối năm rồi, tuyết rơi lớn như vậy, thật phiền lòng."
Triệu Tuệ thở dài: "Còn không phải à, các cô nhìn những ngày này, tôi thấy vẫn còn có tuyết lớn, năm mới không thể quay về Dương thành rồi."
Mắt Tề Hồng sáng lấp lánh, đề nghị: "Ba nhà chúng ta ăn tết cùng nhau đi, vui vẻ như vậy."
Triệu Tuệ đồng ý: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận