Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1389. Sinh rồi 1

Chương 1389. Sinh rồi 1Chương 1389. Sinh rồi 1
Sinh rồi 1
Tùng Nhân: "Mẹ, tụi con đi học rồi, một mình mẹ ổn chứ?"
Mạt Mạt nói: "Tất nhiên là ổn rồi, con khỏi lo lắng cho mẹ."
Tùng Nhân hỏi: "Mẹ, mẹ không đi làm được chứ?"
Mạt Mạt: "Mẹ đã xin nghỉ phép một tuần rồi, không sao, khoảng thời gian này cũng không bận rộn lắm."
Tùng Nhân nhìn lên lâu một cái: "Mẹ, Mễ Mễ thật sự không sao chứ?”
Mạt Mạt lắc đầu: "Đây chỉ là bề ngoài mà thôi, Mễ Mễ là không muốn cha ra đi không yên tâm nên luôn gắng gượng, mấy ngày gần đây là mấu chốt, ngày mai mẹ sẽ đưa cô bé đến bệnh viện gắn máy trợ thính, để bác sĩ xem thử."
Tùng Nhân đau lòng cho cô em gái nhỏ này: "Cô bé Mễ Mễ số khổ quá."
Mạt Mạt: "Sau này con không được nhắc cái này nữa, buổi tối hãy nói với An An và Thất Cân, đừng ở trước mặt Mễ Mễ nhắc đến Lý Chính, kẻo Mễ Mễ không thể đi ra khỏi nỗi ám ảnh mất cha."
Tùng Nhân gật đầu: "Mẹ, con hiểu mà, mẹ hãy yên tâm đi."
Mạt Mạt: "Ừ." Tùng Nhân năm cái áo và nói:"Mẹ, mặc dù Mê Me không được nhà chúng ta nhận nuôi, nhưng cũng là thành viên của gia đình chúng ta, tình trạng của Mễ Mễ hơi đặc biệt, mẹ coi gia đình chúng ta có thêm người, có phải nên mời hàng xóm láng giềng đến ăn cơm, cũng để giới thiệu Mễ Mễ, cho thấy gia đình chúng ta rất coi trọng Mễ Mễ, kẻo sau này có người ganh ghét bắt nạt Mễ Mễ và nói xấu sau lưng."
Mạt Mạt nhìn Tùng Nhân đầy kinh ngạc, thằng bé Tùng Nhân này ngoại trừ bề ngoài thì không ngờ lại thấu đáo như vậy.
Tùng Nhân bị mẹ nhìn đến nỗi có chút xấu hổ: "Mẹ, mẹ không tán thành với những gì con nói sao!"
Mạt Mạt: "Tất nhiên là đồng ý rồi, Mễ Mễ đeo máy trợ thính, sau này mặc dù có thể giao tiếp nhưng cũng có chút khác biệt với những đứa trẻ bình thường khác, con nói đúng lắm, đừng để người ta bắt nạt nữa, đúng là nên mời khách, cuối tuần này cha của con về nhà, để cha tổ chức."
Tùng Nhân cười nói: "Dạ, mấy ngày tới con sẽ đưa Mễ Mễ đi dạo khắp nơi, để bạn của con quen biết với Mễ Mễ."
Mạt Mạt cười nói: "Tùng Nhân đúng là người anh trai tốt."
Tùng Nhân cười khúc khích, cậu bé và An An đúng là xem Mễ Mễ như em gái ruột, người nhà của kính tất nhiên là phải bảo vệ rồi.
Mạt Mạt và Tùng Nhân đang thảo luận về Mễ Mễ, người trong khuôn viên cũng đang thảo luận, có người nói Me Me tốt sổ, có người tội nghiệp cho Mê Mễ, cho dù nói thế nào thì Mễ Mễ cũng đang ở trong nhà của Mễ Mễ.
Ngày hôm sau Tùng Nhân và An An đi học, Mạt Mạt ở nhà, Thất Cân không có đến nhà họ Khâu, Mạt Mạt dẫn Mễ Mễ im ắng và Thất Cân đến bệnh viện.
Mạt Mạt lo lắng nhìn Mễ Mễ, đứa trẻ này bắt đầu từ tối hôm qua cũng không có mở miệng nói chuyện, đây không phải là hiện tượng tốt.
Thất Cân với khuôn mặt nghiêm túc ngồi bên cạnh Mễ Mễ, thở dài y như người lớn vậy, Mat Mat nhìn thấy bộ dạng lạ lùng của con trai út, sự lo lắng cũng tạm thả lỏng đi.
Tới bệnh viện, Mạt Mạt bế Thất Cân, nắm tay Mễ Mễ đi vào phòng làm việc của chủ nhiệm khoa tai.
Bệnh viện quân đội nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ lắm, chuyện của Mễ Mễ đã lan truyền ra ngoài, Mễ Mễ đến nơi, chủ nhiệm nhìn Mễ Mễ đầy thông cảm.
Mạt Mạt đặt Thất Cân xuống và kéo Mễ Mễ qua: "Chủ nhiệm, tôi đưa cô bé đến gắn máy trợ thính."
Chủ nhiệm để lộ ra nụ cười, gia đình này đối xử với Mễ Mễ khá tốt: "Được, tôi sẽ đi sắp xếp."
Mat Mạt: "Được."
Máy trợ thính được lắp rất nhanh, thời đại này máy trợ thính rất lớn, cũng không mỹ quan, tất nhiên hiệu quả cũng không tốt như tương lai, nhưng ở thời đại này đã là tốt nhất rồi. Mê Me đeo máy trợ thính, người chủ nhiệm dùng âm lượng bình thường hỏi chuyện: "Mễ Mễ, cháu có thể nghe thấy không?"
Mễ Mễ ngẩng đầu lên và gật đầu, coi như là trả lời.
Chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm, có thể nghe thấy là tốt rồi, sau đó lại chau mày: "Cô bé không nói chuyện sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận