Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1396. Điên rô 2

Chương 1396. Điên rô 2Chương 1396. Điên rô 2
Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng, hiện tại thi hành chính sách chỉ có một con, trẻ con đột nhiên thành bảo bối, đương nhiên cái gì tốt cũng muốn cho con cái, cũng đã khiến cho bọn nhỏ nảy sinh ra sự yêu thích trực quan và ganh đua so sánh.
Mạt Mạt nghĩ đến buổi sáng hai cô bé trốn tránh Mễ Mễ, không chơi với Mễ Mễ, đã đoán được một số suy nghĩ trong đầu hai cô bé.
Lúc đầu Lúc đầu giống như hai đứa là đứa trẻ đáng thương, nhưng đột nhiên thấy, hoàn cảnh của Mễ Mễ và bọn họ khác nhau, trong lòng khó tránh khỏi sẽ khó chịu, không muốn đi tiếp xúc.
Kỳ thật nói trắng ra là, hai bé gái nhà họ Dương, tự ti, loại tâm lý này khiến cho hai đứa không muốn đi tiếp xúc với những đứa trẻ có điêu kiện tốt hơn cô.
Trang Triều Dương đẩy vợ: "Nghĩ gì thế, anh gọi mấy câu cũng không đáp lại."
Mạt Mạt cười: "Không có gì, ai, hôm nay đã mệt chết em rồi, em lên lầu nằm một lúc, chờ bốn giờ rồi lại nấu cơm."
Trang Triều Dương thương vợ: "Để anh nấu cho, đợi xong thì anh gọi em."
Mạt Mạt mệt mỏi thật sự: "Được."
Buổi tối lúc Mạt Mạt dậy, xe đã được trả lại, Mạt Mat ngôi ở cạnh bàn ăn: "Tìm được Dương Tuyết không?"
Trang Triều Dương xới cơm cho vợ: "Không tìm được, ngược lại là tìm được cha của đứa nhỏ, cha đứa bé chỉ ném xuống một ngàn đồng, ý tứ là sau này sẽ không quan tâm đứa nhỏ nữa."
Mạt Mạt: "Chị dâu thì sao? Còn đang ở bệnh viện hả?"
Trang Triều Dương: "Ừm, hình như muốn đợi đứa nhỏ được ra khỏi lồng giữ ấm mới về nhà."
Mạt Mạt không hỏi nữa, xem ra nhà họ Dương chuẩn bị nuôi đứa bé này rồi, thật sự là nợ của con gái, cha mẹ phải trả.
Ngày hôm sau, Mạt Mat không đưa Mễ Mễ đến nhà trẻ, Mạt Mạt chuẩn bị đợi Mễ Mễ nói chuyện bình thường rôi lại đi, tránh cho đứa nhỏ bị bắt nạt.
Trương Ngọc Linh biết trong nhà Mạt Mạt có một cô bé, lúc đầu muốn đón cùng với Thất Cân qua đó, đáng tiếc Mễ Mễ không đi, cô bé chỉ đi theo Mạt Mạt.
Mạt Mạt không còn cách nào khác, chỉ có thể dẫn theo Mễ Mễ đi làm.
Mễ Mễ xuất hiện tại công ty đứa trẻ đáng yêu đẹp de, tất cả mọi người đều thích, nếu không phải Mễ Mễ vẫn cứ trốn sau lưng Mạt Mạt, đã sớm bị người của công ty yêu thích bế đi rồi.
Mạt Mạt kéo Mễ Mễ trở về văn phòng, cô bé thở phào nhẹ nhõm, sau đó quan sát văn phòng, rất tò mò. Mat Mat cười: "Đây chính là chỗ dì làm việc, Mê Mễ ngồi ở trên ghế sofa tự chơi, có được không?"
Mễ Mễ gật đầu: "Được."
Một tuần Mạt Mạt không tới làm, mặc dù không có chuyện gì quan trọng, nhưng vẫn chất đống không ít việc nhỏ vụn vặt, xử lý từng loại cũng tốn thời gian.
Thẩm Triết đi gặp khách hàng bên ngoài trở về, nghe nói Mễ Mễ tới, anh đi đến văn phòng của Mạt Mạt, thấy Mễ Mễ ngoan ngoãn ngồi nhìn quyển vở vẽ, cười nói với Mạt Mạt: "Mễ Mễ thật ngoan."
Mạt Mạt ngẩng đầu khỏi văn kiện: "Đúng vậy, anh đến chính là vì để nhìn Mễ Mễ hả?"
Thẩm Triết: "Đúng vậy, chỉ là tới xem một chút."
Mạt Mạt: "Thật sự không có việc gì?"
Thẩm Triết lắc đầu: "Thật sự không có việc gì, anh thấy sắp đến giờ ăn cơm rồi, ăn trưa cùng nhau nhé?"
Mạt Mạt đưa tay xem xét, quả thật sắp đến trưa rồi, chỉnh sửa lại văn kiện: "Được."
Mạt Mạt đứng dậy, hỏi Mễ Mễ: "Mễ Mễ, buổi trưa cháu muốn ăn gì?"
Mễ Mễ đặt quyển vở vẽ xuống, ngẩng đầu: "Di ơi, ăn gì cũng được, Mễ Mễ không kén ăn."
Đừng thấy Mễ Mễ còn nhỏ tuổi, cô bé biết, sau này phải sinh sống cùng với dì, dì và chú có thể nuôi cô bé, cô bé đã rất thỏa mãn rồi, không thể đòi hỏi nhiều. Mat Mat sờ lên mái tóc mêm mại của Mê Mê, trong lòng suy nghĩ đến thứ Mễ Mễ thích ăn, nói với Thẩm Triết: "Đến Tân Viên, đồ nhà bọn họ bồi bổ rất tốt."
Thẩm Triết không có ý kiến, đi đến nơi nào cũng được: "Đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận