Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 532. Trở về thành phố 2

Chương 532. Trở về thành phố 2Chương 532. Trở về thành phố 2
Lưu Miểu không thể tiếp tục chờ được nữa, đứng lên: "Chị Mạt Mạt, em về trước đây."
Mạt Mạt: "Đợi xíu nữa đi."
Trang Triều Dương lấy hộp sủi cảo ra đưa cho Lưu Miểu, Mạt Mạt nói: "Cho Hướng Tịch."
Lưu Miểu vui vẻ cầm lấy: "Cảm ơn chị Mạt Mạt, chị Mạt Mạt thật tốt."
Lưu Miểu cầm hộp cơm còn vui vẻ hơn so với lấy lì xì, sôi nổi chạy đi.
Liên Thanh Bách đợi người đi rôi mới hỏi Mạt Mạt: "Tình hình của nhà cô gái này em có biết không?”
Mạt Mạt nói: "Cha mẹ là liệt sĩ, ông nội là chủ nhiệm của bệnh viện, bây giờ đã về hưu."
Tình mẹ trong Triệu Tuệ trỗi dậy: "Cô bé này còn nhỏ như vậy, không còn cha mẹ, thật đáng thương."
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy, cũng may Lưu Miểu vui tươi."
Gia đình Lưu Miểu không có vấn đề, Liên Thanh Bách càng đồng ý.
Mạt Mạt nhìn thoáng qua anh cả, từ sau khi ông ngoại từ từ giao hết nhân mạch cho anh cả thì anh nghiêm túc trở thành gia trưởng, chuyện gì của bọn họ cũng đều quan tâm.
Liên Thanh Nhân trở về biết Lưu Miểu tới, để Khởi Hàng lại roi chạy, Khởi Hàng o nhà giậm chân mãi: "Trọng sắc khinh bạn."
Trang Triều Dương túm lấy Khởi Hàng: "Tới giúp cậu nấu cơm."
HẠ"
Lúc Thanh Nhân đến bệnh viện, Lưu Miểu đang ở trong phòng bệnh của Hướng Tịch, cậu bé cầm sủi cảo hỏi Hướng Húc Đông: "Ông nội, đây chính là sủi cảo à, giống như cái tai, ông ăn trước đi."
Hướng Húc Đông đẩy tay Hướng Tịch: "Cháu ăn đi, ông nội không thích ăn."
Hướng Tịch méo miệng: "Ông nội gạt cháu, cháu nghe anh Tráng Tráng nói, sủi cảo là thứ ăn ngon nhất, sao ông lại không thích ăn?"
Lưu Miểu cầm hộp cơm cho Hướng Húc Đông nhìn: "Chị Mạt Mạt cho nhiều lắm, đủ ăn, ông Hướng, nếu như ông không ăn, Hướng Tịch cũng sẽ không ăn."
Ánh mắt Hướng Húc Đông nhìn hộp cơm phức tạp, hít sâu một hơi: "Ông ăn."
Hướng Tịch thấy ông nội ăn, mới cẩn thận cắn sủi cảo, hai mắt mở thật lớn: "Quả nhiên sủi cảo là món ngon nhất."
Hướng Húc Đông nghe vậy trong lòng chua xót, đây là lần đầu tiên đứa nhỏ này ăn sủi cảo.
Lưu Miểu nhìn thấy Thanh Nhân đến, vội vàng đứng lên, kéo Thanh Nhân đi ra: "Sao anh lại tới đây?" "Anh tới thăm eml Lâu như vậy không gặp nhau, nhớ anh không?”
Lưu Miểu đỏ mặt: "Còn lâu em mới nhớ anh!"
Liên Thanh Nhân chỉ trần nhà: "Người dối lòng sẽ bị sét đánh."
Lưu Miểu che đầu: "Thật á?"
Thanh Nhân cười ha ha: "Đồ ngốc, còn nói không nhớ anh."
Lưu Miểu tức giận đá Thanh Nhân một cái, quay người muốn vào phòng bệnh, Thanh Nhân vội vàng kéo lại hỏi: "Có phải chị anh cho lì xì không, cho bao nhiêu thế, lấy ra nhìn xem nào?"
Lưu Miểu dừng bước, giờ mới nhớ ra chuyện lì xì, lấy ra hai cái lì xì, mở ra trợn tròn mắt, mỗi một cái lì xì là một tờ đại đoàn viên: "Như này thì nhiều quá."
Thanh Nhân tiến tới, nói bên tai Lưu Miểu: "Chị dâu và chị anh là coi em như em dâu đó."
Lưu Miểu hung hăng đạp lên chân Thanh Nhân: "Không để ý tới anh nữa, chỉ biết chiếm tiện nghi của em"
Thanh Nhân nhìn chằm chằm Lưu Miểu đi vào phòng bệnh, u ám tiếc nuối, cô bé này không đi ra ngoài nữa, quay người về đại viện.
Cơm trưa là Trang Triều Dương nấu, gà rừng hầm nấm, thịt thỏ kho tàu, canh xương hầm, cá nấu canh chua, cải trắng trộn, khoai tây sợi.
Liên Thanh Bách ăn cơm xong, mang đứa nhỏ vê nhà, anh cũng phải chuẩn bị một chút, ngày mai mời đồng nghiệp ăn cơm.
Thanh Nhân và Khởi Hàng ăn cơm xong, giúp thu dọn nhà, dọn dẹp xong hai người lại về quân đồn.
Mạt Mạt nằm trên giường: "Ai cũng ngóng trông năm mới, năm mới này qua hết rồi."
Trang Triều Dương nói: "Chờ năm sau mình có con rồi, thì sẽ có ý nghĩa."
Mat Mạt nói: "Phải rồi, có con là có ý nghĩa."
Sau Tết năm 1968. thời gian giống như được lắp máy gia tốc, chỉ chớp mắt đã đến cuối tháng tư, Mạt Mạt đã vê Dương Thành được một tuần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận