Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 346.Dieu tra 2

Chuong 346.Dieu tra 2Chuong 346.Dieu tra 2
Ngô Gia Gia giống như không nghe thấy, ngược lại càng chạy nhanh hơn.
Quân tẩu vây xem cũng không quan tâm Ngô Mẫn, đều nhìn về Ngô Gia Gia, thì ra Ngô Gia Gia chính là cháu gái của Ngô Mẫn, lại nghĩ tới chồng của Ngô Gia Gia, chân tướng đã rõ ràng.
Ngô Mẫn lúc này đứng lên, bà ta ở lại đây đã không còn ý nghĩa, nhưng chân đã quỳ tê, bà ta biết, Liên Mạt Mạt cố ý chậm rãi thong thả mà nói chính là cố ý chỉnh bà ta!
Ngô Mẫn khập khiễng bước đi, chị dâu Vương lôi kéo Mạt Mạt,"Cứ để bà ta đi như vậy sao?"
Mạt Mạt,"Không để bà ta đi, vậy có thể bắt bà ta sao?"
Chị dâu Vương lúc này chỉ vào hai người chiến sĩ"Mạt Mat mau nhìn kìa, bọn họ dẫn Ngô Mẫn đi rồi."
Mạt Mạt nhìn thì thấy đúng thế thật, Ngô Mẫn bị đưa đi rồi.
"Mạt Mạt, không sao chứt"
Mat Mạt nhìn Trang Triều Dương đầu đầy mồ hôi,"Sao anh lại trở về?"
Tề Hồng thở hổn hển chạy tới, thở hổn hển vì kiệt sức,"Tôi, tôi sợ cô chịu thiệt thòi nên đi tìm Trang Triều Dương, mệt chết tôi rồi." Mat Mat còn buôn bực sao không thấy Te Hồng, thì ra là đi tìm Trang Triều Dương.
Trang Triều Dương thấy sắc mặt Mạt Mạt khó coi thì lạnh mặt, người vây xem cười miễn cưỡng, vội vã giải tán.
Mat Mat nắm tay Trang Triều Dương,"Em có thể có chuyện gì, nhìn anh đầu đầy mồ hôi này, chạy về đây hả?"
Tê Hồng thở hổn hển nói,"Tôi xem như thấy chạy nước rút 100 mét là sao rồi, chạy quá nhanh, tôi còn đi nhờ xe một đoạn, cũng không đuổi kịp anh ấy."
Mạt Mạt cười,"Cám ơn cô."
Tê Hồng xua tay,"Tôi cảm giác, tôi cũng không giúp được gì, cô cũng đã giải quyết xong, lợi hại."
Chị dâu Vương lôi kéo Tề Hồng không có ánh mắt,'Hai chúng tôi đi đây, để hai người trò chuyện."
Tê Hồng còn muốn nói gì đó, chị dâu Vương nhéo một cái, lúc này Tề Hồng mới kịp phản ứng, cười khan một tiếng,"Chúng tôi đi đây."
Người đều đi rồi, Trang Triều Dương kéo Mạt Mạt vào nhà, không có ai, Trang Triều Dương sờ trán Mat Mạt, Mat Mạt xoay đầu,'Em không có bị bệnh, chỉ là đầu có chút đau, không sao đâu."
Trang Triều Dương xoa đầu cho Mạt Mạt,"Thấy tốt hơn chưa?"
Mạt Mạt gật đầu, hỏi,"Hai chiến sĩ vừa rồi là do anh tìm sao?”
Trang Triều Dương gật đầu,Ừ." Mat Mat kinh ngac'Anh de cho người ta dẫn ba ta tới chỗ nào?"
"Quăng ra khỏi quân khu."
"Làm vậy có được không?"
“Không sao, trong lòng anh có tính toán."
Trang Triều Dương làm việc, Mạt Mạt vẫn rất yên tâm, Trang Triều Dương nói không sao thì nhất định không sao.
Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn Trang Triều Dương,'Anh chạy về như thế, không sao chứ?"
"Không sao cả, hôm nay chỉ là huấn luyện thông thường, thiếu anh cũng không thành vấn đề."
"Ừm, em không sao rồi, anh quay lại đi!"
Trang Triều Dương không yên lòng, Mạt Mạt nói đùa,"Em thật sự không sao mà, em đi ngủ một lát, anh đi mau đi!”
Trang Triều Dương ôm Mat Mạt,"Chờ em ngủ, anh mới đi."
Mat Mạt gật đầu,'Được."
Trang Triều Dương vừa đặt Mạt Mạt lên giường, Mạt Mạt liền ngủ. Trang Triều Dương nhẹ đắp chăn cho Mạt Mạt, mới khóa cửa đi.
Chiến sĩ Lâm ở ngoài cửa đi qua đi lại hơn một canh giờ, thế nhưng lãnh đạo đang họp, anh ta không thể đi vào, chỉ có thể chờ.
Nửa giờ trôi qua, hội nghị kết thúc, mọi người lần lượt rời đi, chiến sĩ Lâm mới đi vào. Miêu Chí đang sửa sang lại văn kiện,"Thấy cậu lo lắng như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Chiến sĩ Lâm,"Thủ trưởng, cháu nhìn thấy một người có dáng dấp rất giống vợ ngài."
Thanh âm Miêu Chí rung động,"Chắc chắn không nhìn lầm chứ?"
"Không nhìn lầm đâu."
"Vậy người đâu?”
Chiến sĩ Lâm hối hận gãi đầu,'Cháu không đuổi kịp, chỉ nhìn được mặt bên, rất trẻ, cháu đoán không phải nữ binh, là người thân của quân binh."
Miêu Chí kìm nén kích động trong lòng,"Tra, điều tra tất cả người có mẹ là họ Miêu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận