Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 327. Cô con gái rẻ tiền 1

Chương 327. Cô con gái rẻ tiền 1Chương 327. Cô con gái rẻ tiền 1
Cô con gái rẻ tiên 1
Buổi trưa, Mạt Mạt hầm gà rừng, làm canh cà chua, món chính là bánh ngô, cuối cùng nướng năm cái bánh trứng, để bánh trứng ra đĩa riêng, cô dặn dò: "Bánh trứng là em nướng riêng cho chị, chị ăn đi, đừng để tất cả vào bụng anh em."
"Chị biết rồi bà quản gia ạ."
Mạt Mạt cởi tạp dề ra: "Được, ở đây xong việc của em rồi, em về nhà nấu cơm đây."
Triệu Tuệ nói cảm ơn: "Cảm ơn em nhé."
"Chị là chị dâu của em, khách sáo gì chứ."
Khi Mạt Mạt về nhà, Trang Triều Dương vẫn chưa quay về, Mạt Mạt cũng không muốn làm phức tạp, cô cầm lấy một cái chậu nhào mì, định làm mì lạnh, đơn giản và còn giải nhiệt.
Khi Trang Triều Dương quay về, Mạt Mạt đã làm xong mì: "Ăn mì lạnh em làm xem thế nào."
Trang Triều Dương rửa tay, ăn một miếng thật to: "Lạnh lạnh, ngon lắm."
Mạt Mạt mỉm cười, thầm nghĩ, tất nhiên là lạnh rồi, trong không gian của cô trữ rất nhiều đá, được cô đóng băng vào mùa đông đều, chỉ để hạ nhiệt trong mùa hè.
Trang Triều Dương ăn hết hai bát mới miễn cưỡng đặt bát xuống: "Mì trắng nhà mình hết rồi đúng không!"
Mạt Mạt đang ăn bèn dừng lại: "Sắp hết rồi, còn chưa đến cân rưỡi."
Thành thật mà nói, Mạt Mạt và Trang Triều Dương ở cùng nhau không tiện như khi ở nhà, tuy cùng là quản gia nhưng tính cách rất khác nhau. Lúc ở nhà, cha mẹ sẽ không quan tâm xem trong bếp có øì, nhưng Trang Triều Dương lại ngược lại. Bởi vì anh cũng nấu ăn nên rất chú ý, nếu Mạt Mạt muốn vụng trộm thì nhất định phải cẩn thận từng li từng tí.
Trang Triều Dương giúp Mạt Mạt rửa bát: "Anh không kiếm được ngũ cốc, xem ra phải ăn tiết kiệm rồi."
Mạt Mạt gật đầu: "Ừ."
Rửa bát xong, Trang Triều Dương lấy một tờ giấy ở trong túi ra: "Đây là địa chỉ nhà Thiết Trụ."
Mạt Mạt vui vẻ nhận lấy: "Tốt quá, em đã chuẩn bị xong mọi thứ muốn gửi đi rồi."
Trang Triều Dương không hỏi Mạt Mạt định gửi cái gì, vợ anh biết rõ hơn anh. Anh liếc nhìn thời gian, hôn Mạt Mạt, sau đó mặc áo rồi quay trở lại quân đội.
Buổi chiều Mạt Mạt đến gặp Lý Thông để đưa bưu phẩm cho cậu ta trước, sau đó đi tìm chị Vương.
Chị Vương đưa cả con trai đi cùng: "Đi thôi!"
Khi Mạt Mạt và chị Vương đến, trên xe đã có rất nhiều người và Tôn Tiểu Mi cũng ở đó. Mạt Mạt rất ngạc nhiên, hai ngày qua cô không he nhìn thấy Tôn Tiểu Mil
Nhìn thấy Tôn Tiểu Mi có vẻ mặt u ám, lại cãi nhau à?
Chị Vương kéo Mạt Mạt, Mạt Mạt mới thu hồi tầm mắt, đường trong khu quân sự còn tốt, ít nhất không quá gồ ghề, tuy gập ghềnh nhưng Mạt Mạt vẫn chịu được.
Khi đến thị trấn, đồng chí lái xe nói với họ mấy giỜ sẽ rời đi, bảo mọi người chú ý đến thời gian, sau đó mọi người giải tán.
Tôn Tiểu Mi chạy ra xa, khom người nôn ọe, chị Vương đi tới: "Này là có rồi à!"
Mạt Mạt không hiểu: "Có gì thế chị?"
"Con cái chứ sao!"
Mạt Mạt không nhịn được sờ bụng dưới, tự hỏi không biết có sinh mệnh nào ở đây không, sau đó bật cười, làm gì mới có mấy lần đã trúng chứ.
Con trai út của chị Vương làm ầm ï nên chị Vương và Mạt Mạt tách nhau ra, Mạt Mạt một mình đến hợp tác xã.
Mạt Mạt mua một phích nước nóng trước, sau đó mua nửa cân đường, nhìn thấy những chiếc bánh, cô suy nghĩ một hồi rồi mua nửa cân, cuối cùng mua một ít giấy, sau khi xác định không có gì để mua mới rời khỏi hợp tác xã.
Sau đó cô đến cửa hàng thực phẩm phụ, cửa hàng thực phẩm phụ ở Bình Trấn rất phong phú, không thua kém gì ở Dương Thành.
Khi cô đến thì thịt đã bán hết, chỉ còn hai cái giò heo và nửa cái gan heo, Mạt Mạt lấy hết. Cô nhìn thấy trứng gà, lấy hai phiếu trứng gà ra mua hai mươi quả, cuối cùng mua ít rau, hai tay đã đầy, không cầm nổi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận