Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 536. Hạt thông 2

Chương 536. Hạt thông 2Chương 536. Hạt thông 2
Trang Triều Dương đứng ở cửa ra vào, cứ đi tới đi lui: "Mẹ, sao không thấy Mạt Mạt có một chút tiếng động nào?"
Trang Triều Dương còn nhớ rõ, lúc Triệu Tuệ sinh con, tiếng gào thét cả hành lang đều có thể nghe được, đó mới gọi là sinh con.
Điền Tình im lặng: "Vừa mới vào được hai phút, phải chờ một lát, con đừng di chuyển nữa, mẹ chóng cả mặt rồi."
Trang Triều Dương cũng không muốn di chuyển, nhưng anh cũng không quản được cái chân của mình, nếu như không làm gì đó, trong lòng anh càng lo lắng.
Mat Mat đã vào năm phút rồi nhưng cũng không có tiếng động, Điền Tình cau mày, Trang Triều Dương sắp phá cửa rồi, chỉ nghe oe lên một tiếng, đứa nhỏ ra rồi.
Những người chờ ngoài cửa đều choáng váng, vẫn là Miêu Chí phản ứng trước, cười ha ha: "Đứa nhỏ này thương Mạt Mạt, sinh thuận lợi rồi."
Điền Tình vui mừng, bà sắp làm bà ngoại rồi, mặt mày hớn hở: "Còn không phải sao, về sau nhất định sẽ là một đứa con hiếu thuận."
Trong đầu Trang Triều Dương đều vọng lại, anh làm cha rồi, trong đầu là vô hạn tuần hoàn.
Rất nhanh y tá đã đi ra, chúc mừng nói: "Sinh được một thằng nhóc mập, nặng bảy cân."
Mặc dù Điền Tình cũng thích con gái, nhưng con trai cũng tốt, đưa cho y tá cái chăn để bọc, y tá trở lại phòng phẫu thuật.
Giấc mộng con gái của Trang Triều Dương tan nát, nghĩ đến sáng hôm nay gà bay chó chạy mà đau đầu, anh có dự cảm, thằng nhóc này mà trưởng thành nhất định sẽ là một hỗn thế ma vương.
Đứa nhỏ được bế ra đầu tiên, khóc hai tiếng, a a, hai mắt nhắm chặt lại, dáng vẻ y đúc Trang Triều Dương.
Miêu Chí yêu thích bế lấy: "Như này thì quá giống rồi."
Trang Triều Dương nhìn con trai, ngẩn ra chốc lát, lúc anh mới sinh ra có phải là trông như thế này hay không?
Trang Triều Dương vươn tay đón lấy đứa nhỏ, thằng nhóc chẹp chẹp một tiếng rồi ngủ thiếp đi, trái tim hán tử của Trang Triều Dương mềm nhũn.
Nửa tiếng sau Mạt Mạt mới ra ngoài, đã rửa sạch sẽ rồi, trở vê phòng bệnh.
Trương Ngọc Linh cố ý giữ lại phòng bệnh hai người, một giường khác không có ai, không khác gì là phòng đơn.
Mạt Mạt vẫn luôn tỉnh táo, cô không có chút mệt mỏi nào, còn cảm giác, sinh con quá dễ dàng, dựa vào gối nhìn thằng nhóc đang ngủ.
Liên Quốc Trung đến rồi, đi vào phòng bệnh: "Như này thì quá nhanh, ha ha, cháu trai không tệ, biết thương mẹ."
"Cha, mau đến nhìn xem."
'A, được."
Liên Quốc Trung đi tới nhìn thoáng qua, không hề giống con gái: "Không phải đều nói con trai thì giống mẹ sao?"
Trong lòng Mạt Mạt cũng thất vọng, chỉ có thể cảm khái gen của Trang Triều Dương quá mạnh.
Điền Tình trừng mắt nhìn Liên Quốc Trung: "Con trai nhà mình lớn lên giống tôi rồi hả?"
Liên Quốc Trung nghĩ cũng phải, nhỏ giọng cười.
Miêu Chí hỏi Trang Trieu Dương: "Đã nghĩ kỹ tên cho đứa nhỏ chưa?"
Trang Triều Dương nói: "Nghĩ kỹ rồi ạ, Trang Liên Ninh, nếu như là con gái thì chấm thêm 3 giọt nước, nếu như là con trai thì là Ninh trong yên tĩnh, hi vọng đứa nhỏ cả một đời đều bình an."
Miêu Chí im lặng mấy lượt: "Cái tên này hay."
Liên Quốc Trung cười: "Con đã vận dụng cả họ Trang và họ Liên vào đây, được, được, có mới mẻ."
Mạt Mạt nắm lấy cái tay nhỏ của đứa bé: "Trang Liên Ninh, mẹ đặt cho con một nhũ danh nhé, lúc mang thai con mẹ thích ăn nhất là hạt thông, vậy sau này gọi con là Tùng Nhân đi."
Trang Triều Dương há hốc miệng, muốn vì con trai mà ra sức thực hiện một chút, nhưng thấy dáng vẻ vui mừng của vợ, nhìn con trai đây cảm thông, Tùng Nhân thì Tùng Nhân, lúc mang thai mẹ con còn thích ăn dưa chua nữa, không gọi là dưa chua đã tốt lắm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận