Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 297. Trùng hợp 1

Chương 297. Trùng hợp 1Chương 297. Trùng hợp 1
Trùng hợp 1
Mạt Mạt nhìn Thanh Nghĩa: "Đen và gầy đi rồi."
Liên Thanh Bách: "Chịu nhiều khổ cực lắm đúng không! Thế nào rồi, có hối hận không?"
Thanh Nghĩa lắc đầu: "Em không hối hận, em cảm thấy rất hài lòng và trưởng thành mỗi ngày."
Liên Thanh Bách phân tích xem em trai mình khoe me hay là nói thật, anh xác định đó là lời thật lòng, đấm vào vai Thanh Nghĩa: "Không tệ, đây mới là em trai anh. Nếu em nói với anh rằng em hối hận, thì anh nhất định sẽ đánh em."
Thanh Nghĩa nhếch môi cười ngây ngô: "Anh, chị, anh chị chưa nói tại sao anh chị lại ở đây?"
Thanh Bách chỉ vào núi lớn: "Anh đang làm việc, đúng lúc chị em đến bộ đội để dọn dẹp nhà cửa nên anh đưa em ấy đến thăm em. Xem em có đang lén lút lau nước mắt hay không, về nhà báo cáo lại với cha."
Vừa nhắc đến Liên Quốc Trung, đôi mắt Thanh Nghĩa lại đỏ hoe, cậu không kìm được nghẹn ngào nói: "Mỗi ngày làm xong việc em đều nghĩ về quá khứ, em cảm thấy trước đây mình thật sự chẳng biết gì cả. Sau khi tách ra, em mới biết cha tốt đến nhường nào. Cha chúng ta gói cả chăn cho em, lén nhét tiền và phiếu thực phẩm cho em."
Mạt Mạt thực sự không biết những chuyện này, Liên Thanh Bách cong môi: "Cha của chúng ta thương em nhất, đồ nào tốt cũng đưa cho em!”
Liên Thanh Nghĩa đáp lại một tiếng "vâng", Liên Thanh Bách vỗ nhẹ vào đầu của em trai mình: "Em còn vâng nữa, thật lòng làm anh tức giận à!"
Thanh Nghĩa lau nước mắt: "Không có."
Thanh Bách trêu chọc: "Đừng khóc nữa, từ sau khi em bị đánh, sao anh lại có cảm giác như có thêm một đứa em gái thế này!"
Mạt Mạt chen vào: "Em gái của anh không phải là một đứa hay khóc đâu."
Thanh Bách cười nói: "Anh sai rồi, tại sao anh lại có cảm giác có thêm một cô con gái nhỉ!"
Mat Mạt: "..."
Thanh Nghĩa không khóc nữa, anh trai mặt dày thật đấy.
Một cô gái trong số những thanh niên trí thức ở phía xa đột nhiên chạy tới, nhìn Mạt Mạt với đôi mắt sáng ngời khiến Mạt Mạt sững sờ: "Em là ai?"
Cô bé rụt rè gọi: "Chị dâu."
Mạt Mạt: "Cô bé à, em không thể gọi lung tung như thế."
Tôn Nhụy sụt sịt: "Chị là chị dâu của em, anh trai em là Trang Triều Dương."
Mạt Mạt nhìn em trai mình để xác nhận, Thanh Nghĩa gật đầu, lần này Mạt Mạt đã nhận ra, con gái út của Ngô Mẫn và chủ nhiệm Hướng! Nhìn dáng vẻ thì khoảng mười bốn tuổi? Mat Mat rất bài xích với những người có quan he với Ngô Mẫn, cười nhạt: "Cô bé à, em họ Tôn, chồng chưa cưới của chị họ Trang, hai người không có quan hệ gì với nhau. Cho dù trước đó có quan hệ thì cũng đã cắt đứt rồi, về sau em đừng gọi chị như vậy nữa."
Cô gái rơi nước mắt lã chã: "Em biết rồi, sau này em sẽ không gọi thế nữa. Nhưng em thích chị, gọi chị là chị gái được không ạ?"
Nếu Mạt Mạt phớt lờ ánh mắt tròn xoe của cô gái thì có lẽ cô sẽ thực sự tin lời cô ấy, nhưng thật đáng tiếc cô ấy vẫn còn nhỏ: "Này cô bé, chị không có em gái, chị còn phải nói chuyện với em trai mình. Em có thể tránh đi được không?"
Tôn Nhụy cắn môi dưới, ngoan ngoãn gật đầu rồi vẫy tay tạm biệt Mat Mạt.
Chờ người đi rồi, Mạt Mạt cảm khái: "Còn nhỏ mà nhạy cảm quá."
Thanh Nghĩa cáu kỉnh gãi đầu: "Hở tí là khóc, giống như có người làm gì cô ấy vậy, khó chịu chết đi được."
Mạt Mạt hỏi: "Con bé mới mười bốn tuổi, sao lại về nông thôn?"
"Em không biết, em chưa từng hỏi."
Liên Thanh Bách nhìn đồng hồ: "Còn nửa tiếng nữa, anh đi qua đó xem xét đã, lát nữa anh quay lại chúng ta sẽ rời đi."
Mạt Mạt: "Vâng ạ.”
Sau khi Liên Thanh Bách rời đi, Mạt Mạt lấy hộp cơm ra đưa cho Thanh Nghĩa: "Chị mang chút sui cảo cho em, lát nữa ăn."
Thanh Nghĩa nhận lấy: "Em cảm ơn chị."
Mạt Mạt xoa đầu em trai: "Em trưởng thành thật rồi, trước đây sẽ không nói cảm ơn."
Thanh Nghĩa kéo Mạt Mạt đi tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống: "Chị, chị sắp kết hôn rồi đúng không!"
Mạt Mạt gật đầu: "Ừ, chắc là đầu tháng sau, chờ chị dâu hết ở cữ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận